Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Giang Nguyệt cảm thấy trong lòng đau đớn, cô không khống chế được liền hỏi:

“Vậy vì sao anh lại cùng Tần Di Di phát sinh quan hệ thân mật, còn cùng Ngu Vãn chụp những bức ảnh kia?”

Giang Nguyệt từ trên ghế dài ngồi dậy, trên người quấn chăn thật dày, chóp mũi đã bị lạnh đến đỏ bừng:

“Vậy vì sao anh lại cùng Tần Di Di phát sinh quan hệ thân mật, còn cùng Ngu Vãn chụp những bức ảnh kia?”

Hốc mắt cô ẩm ướt, bộ dạng này khiến người ta cực kỳ thương cảm.

“Hả? Lúc nào...” Tiêu Kỳ Nhiên kinh ngạc: “Tôi và Tần Di Di phát sinh quan hệ thân mật lúc nào, lại chụp ảnh gì với Ngu Vãn?”

Còn ngụy biện!

Giang Nguyệt cảm thấy rất buồn bực, cô lấy điện thoại di động lấy ra ảnh chụp ảnh Tần Di Di mua bao cao su, lại mở tài khoản blogger ghi lại yêu đương hàng ngày, toàn bộ bày ra trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên.

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên đảo qua những nội dung đó, chỉ suy nghĩ một giây, liền không chút do dự trả lời:

“Tôi hoàn toàn không biết cô ta mua bao cao su, tôi và cô ta cũng chưa từng dùng qua.”

“Về phần tài khoản blogger, nội dung đó là để làm trò cho mấy người trong nhà xem, tôi thậm chí còn chưa từng hôn Ngu Vãn.”

“Tôi dựa vào cái gì tin tưởng lời của anh?” Trái tim Giang Nguyệt căng thẳng.

Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại một chút, suy nghĩ vài giây, tựa hồ cũng vì không thể tự chứng minh sự trong sạch mà cảm thấy phiền phức, anh liền nghĩ đến một lời thề ác độc nhất:

“Nếu như tôi nói dối thì sẽ bị ông trời trừng phạt, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ cứng được nữa.” Tiêu Kỳ Nhiên biểu hiện nghiêm túc, không giống như nói đùa một cách tùy tiện.

Giang Nguyệt há miệng muốn phản bác, nhỏ giọng trách móc: “Trừng phạt gì chứ...”

“Nguyệt Nguyệt, nếu tôi thật sự làm, tôi sẽ trực tiếp thừa nhận và cầu xin sự tha thứ của em, chứ không phải cố gắng chứng minh sự trong sạch của mình.”

“Một lời nói dối phải dùng rất nhiều lời nói dối khác để che đậy. Tôi không muốn, cũng không muốn lừa dối em, vì vậy mỗi câu tôi nói đều là sự thật.”

Giang Nguyệt mải ngẫm nghĩ lời này của anh, thế cho nên lúc bị Tiêu Kỳ Nhiên ôm vào trong ngực, cô cũng không kịp phản ứng đẩy anh ra.

Vòng tay của Tiêu Kỳ Nhiên so với chăn còn ấm áp hơn: “Chi phí để nói dối rất rẻ mạt, nhưng cái giá phải trả khi thất bại cực kỳ đắt. Tôi không muốn mạo hiểm lại làm cho em buồn.”

Dường như cũng có lý.

Giang Nguyệt nuốt khan, cảm giác đau lòng đã giảm bớt rất nhiều.

Tiêu Kỳ Nhiên không cùng Tần Di Di lên giường, cũng không cùng Ngu Vãn chụp ảnh tình ái, giữa cô và anh, cũng không còn tồn tại bất kỳ nghi vấn nào nữa.

“Xin em hãy tin tôi, được chứ?”

Giang Nguyệt nhìn thẳng vào mắt anh: “... Vậy thì tôi sẽ tin anh.”

Tiêu Kỳ Nhiên thấy sự phòng bị trong mắt cô từng chút biến mất, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: “Vậy kế tiếp chúng ta lại xử lý một vấn đề khác.”

“Vấn đề gì?”

“Khi nãy em đã nói sẽ có một ngày tôi không còn thích em nữa.” Đầu óc Tiêu Kỳ Nhiên tỉnh táo, suy nghĩ cũng rất rõ ràng:

“Bởi vì em không có cảm giác an toàn, tình cảm trên đời cũng không có quy chuẩn nhất định, cho dù tôi nói tôi sẽ vĩnh viễn yêu thích em thì em cũng sẽ không tin, đúng không?”

“… Phải!”

“Vậy thì lập ra một bản thỏa thuận. Giả sử có một ngày tôi thay lòng, tôi sẽ cho em một khoản bồi thường kinh tế.” Tiêu Kỳ Nhiên có lý trí, các điều kiện được đưa ra cũng rất thực tế.

Giang Nguyệt nhíu mày, Tiêu Kỳ Nhiên không nhanh không chậm tiếp tục:

“Tất cả tài sản dưới danh nghĩa của tôi, bất luận là cổ phiếu hay là bất động sản, đều sẽ thuộc về em. Thậm chí không cần tiến hành kê khai tài sản.”

Đôi mắt của Giang Nguyệt lập tức mở to.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui