Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Rõ ràng, có người trong phòng tắm!

Tĩnh Nghi nhướng mày, từng chút từng chút một tiến đến sát cửa phòng.

Cửa phòng tắm bị đóng lại, từ phía bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, nhưng từ bên trong có thể thấy rõ ràng một bóng người đứng ở cửa.

Trái tim Giang Nguyệt như sắp nhảy vọt ra ngoài.

Nếu Tĩnh Nghi đẩy cửa ra và nhìn thấy cảnh bên trong, cả đời này Giang Nguyệt cô cũng không muốn làm người nữa!

Advertisement

Tĩnh Nghi hít sâu một hơi, bàn tay xay núm vặn cửa...

“Tĩnh Nghi!” Giang Nguyệt cao giọng nói lớn, cố gắng làm ngữ khí bình tĩnh nhất: “Là chị đây!”

Động tác trên tay Tĩnh Nghi dừng lại, không mở cửa ra: “Giang Nguyệt, là chị sao?”

“Đúng, em đừng vào.” Cô cố tình nói thêm: “Chị vừa cởi quần áo chuẩn bị tắm rồi.”

Tĩnh Nghi ngẩn người, nghe ra sự cuống quýt trong lời nói của Giang Nguyệt, liền cảm thấy có chút không thích hợp:

“Chị Giang Nguyệt, chị ở một mình ở bên trong sao, chị có chuyện gì không?”

Có phải là gã biến thái cũng trốn ở bên trong, uy hiếp chị Giang Nguyệt, cố ý không để cho chị ấy nói thật?

Giang Nguyệt nhất thời không biết trả lời thế nào, thần kinh căng thẳng tột độ.

Mặt Tiêu Kỳ Nhiên gần trong gang tấc, thấp giọng cười đùa trêu chọc Giang Nguyệt:

“Tôi không rút tay ra được, Nguyệt Nguyệt à, phải làm sao bây giờ?”

... Tên khốn này vẫn còn tâm trạng đùa cợt được ư???

Giang Nguyệt thực sự sợ hãi Tĩnh Nghi sẽ xông vào trong: “Chị không sao. Em…”

Giang Nguyệt còn chưa dứt lời, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên hung ác cắn môi cô...

Nghe thấy cô nói một nửa rồi im bặt, Tĩnh Nghi nhất thời hoảng hốt: “Giang Nguyệt, em muốn xem thử!”

Cửa vừa hé ra một khe nhỏ đã bị bộ âu phục màu đen của người đàn ông che kín.

Tĩnh Nghi vừa muốn hét lớn "Lưu manh", nhưng trong nháy mắt nhìn thấy mặt Tiêu Kỳ Nhiên, cô như bị hóa đá.

“... Tiêu... Tiêu…”

Đầu cô “ong ong” một tiếng, thoáng cái đã biết chủ nhân của đôi giày da trước cửa là ai, lắp bắp nói:

“Tiêu tổng, anh và Giang Nguyệt…”

“Đây là thẻ ra vào của một phòng khác, tối nay cô đến phòng này ngủ.” Giọng nói của anh vẫn lạnh nhạt không khác gì bình thường, chỉ là thanh âm có chút khàn khàn:

“Là hôm nay mới đặt, không có người ở, cô có thể yên tâm.”

Tĩnh Nghi ngơ ngác nhận lấy thẻ phòng, chờ cửa phòng tắm đóng lại, cô mới bất giác hiểu được điều gì đang diễn ra bên trong phòng tắm, mặt đỏ như gấc lao ra bên ngoài.

Thậm chí quên cả việc hỏi về tình hình hiện tại của Giang Nguyệt.

Còn có gì để hỏi nữa đâu?

Tuy rằng Tĩnh Nghi không có bạn trai, nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc, trong tình cảnh như vậy, nếu cô vẫn cố gặng hỏi đến cùng thì quả là “tự lấy tay vả mặt mình”.

“Làm sao bây giờ? Trợ lý nhỏ của em không cần em nữa.” Tiêu Kỳ Nhiên chầm chậm đóng cửa lại, cúi người hôn lên khóe miệng Giang Nguyệt:

“Đêm nay chỉ có hai chúng ta thôi.”

Giang Nguyệt: “...”

Trong đời cô chưa bao giờ bị bỏ rơi một cách dứt khoát như vậy.

Tĩnh Nghi! Em được lắm!

Cuối cùng cả cơ thể ướt đẫm của Giang Nguyệt được Tiêu Kỳ Nhiên từ trong bồn tắm bế lên, anh lấy khăn bọc quanh thân thể, đem cô đặt ở trên giường lớn trong phòng.

Thần trí điên đảo, dư vị trong thân thể còn đang chậm rãi khuếch tán đến toàn thân, rất lâu sau Giang Nguyệt mới tỉnh táo trở lại, nhưng eo và chân cô đều đã mỏi nhừ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui