Hơn nữa cũng không phải là hai người cùng đi Vienna, đương nhiên lúc rời đi cô cũng không cần phải thông báo cho anh.
Giang Nguyệt cảm thấy rất hợp tình hợp lý.
Tiêu Kỳ Nhiên nghe được đáp án này, anh chỉ cảm thấy có chút buồn cười: “Không phải tôi đã giải thích với em rồi sao, tôi đến Vienna là vì em mà?”
Rõ ràng là cách một chiếc điện thoại, nhưng Giang Nguyệt vẫn cảm thấy mặt cô nóng bừng, không tin mà đáp lại:
“Lời nói của đàn ông là không đáng tin nhất, nhất là anh.”
Advertisement
Cái miệng này của anh thật sự là đã lừa gạt cô rất nhiều lần.
Đối với lời tố cáo của Giang Nguyệt, Tiêu Kỳ Nhiên trong nháy mắt trầm mặc, anh tự biết mình không có đường giải thích, anh đành phải ngoan ngoãn chịu phạt, giọng nói không khỏi có chút dịu dàng:
“Sau này anh sẽ không như vậy nữa, Nguyệt Nguyệt.”
“Vậy khi nào thì tôi sẽ về?”
Advertisement
“Em muốn tôi về khi nào?” Tiêu Kỳ Nhiên hỏi ngược lại cô.
Giang Nguyệt mím môi dưới, đáp án trong lòng cô đã chuẩn bị muốn nói ra, nhưng ra đến bên miệng cô vẫn lại rẽ sang hướng khác:
“Anh trở về khi nào cũng được, không liên quan gì tới tôi.”
“Chẳng lẽ em không nhớ tôi sao?”
Giang Nguyệt trả lời cũng rất nhanh: “Không nhớ.”
Đối phương không nói thêm gì nữa, điện thoại đã bị cúp máy.
Giang Nguyệt sửng sốt, nhìn giao diện kết thúc cuộc gọi, cô mới ý thức được là Tiêu Kỳ Nhiên cúp điện thoại của cô.
Anh đang tức giận sao?
Chỉ vì câu trả lời của cô không đạt yêu cầu, vì vậy nên anh mới trực tiếp cúp máy?
Không hiểu vì lý do gì, Giang Nguyệt cảm thấy rất tức ngực.
Cô ngơ ngác cầm điện thoại sững sờ hai giây, các diễn viên khác chạy tới gọi cô, nói đến lược cô lên sân khấu.
Giang Nguyệt điều chỉnh lại cảm xúc, cô ngẩng đầu nói: “Đến ngay đây!”, rồi nhanh chóng buông điện thoại xuống, chuẩn bị tô thêm một chút son môi rồi mới lên sân.
Vừa mới thoa xong đôi môi đỏ mọng, điện thoại của cô lại vang lên.
“Vừa rồi không cẩn thận đụng phải nên mới cúp máy.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên lại truyền tới:
“Tôi không phải cố ý cúp điện thoại của em.”
Anh kiên nhẫn giải thích, anh chỉ sợ Giang Nguyệt sẽ vì những chi tiết này mà hiểu lầm anh.
Anh quá dịu dàng, làm tim Giang Nguyệt khó tránh khỏi ngừng đập nửa nhịp.
“Còn nữa…” Tiêu Kỳ Nhiên dừng một chút, giọng nói nhẹ nhàng: “Nếu em không nhớ tôi cũng không sao.”
Anh dần dần hạ thấp giọng xuống, giống như đang thì thầm vào tai cô: “Tôi nhớ em là được rồi.”
Khi Giang Nguyệt chạy tới hậu trường, chuẩn bị lên sân khấu cô mới nhớ tới mình quên đánh má hồng.
“Sắc mặt của tôi rất kém có phải không?” Giang Nguyệt hơi lo lắng: “Tôi quên đánh má hồng.”
“Làm sao có thể chứ?” Nữ diễn viên cùng sân khấu nhìn cô một cách kỳ quái: “Mặt của cô bây giờ rất đỏ, tôi còn nghĩ cô đánh má hồng hơi quá tay, định nhắc nhở cô một chút.”
Kết thúc buổi biểu diễn, Giang Nguyệt trở lại trước bàn trang điểm để tẩy trang.
Đầu tiên cô sử dụng bông tẩy trang ướt dán lên mũi, sau đó cầm điện thoại lên xem tin nhắn.
Vừa rồi nửa tiếng trước của buổi biểu diễn, Tiêu Kỳ Nhiên đã gửi cho cô một tin nhắn.
Không có nội dung thừa thãi, chỉ đơn giản là một bức ảnh vé máy bay, và hai chữ không thể ngắn gọn hơn là [Chờ tôi].
Không có bất cứ từ ngữ dư thừa nào, nhưng lại khiến Giang Nguyệt đến mức mặt đỏ tim đập.
Điều mà Giang Nguyệt không biết, chính là trên ghế khán giả của buổi biểu diễn hôm nay, có một người khác đang ngồi.