Ngu Vãn hẹn gặp Giang Nguyệt, nói là cô ta đặc biệt đến đây xem kịch nói của cô, còn nói muốn cùng cô ăn một bữa cơm để trò chuyện về tình hình gần đây.
Giang Nguyệt theo bản năng cảm thấy, đối phương đến không tốt chút nào.
Nhưng cô vẫn hẹn thời gian và địa điểm qua điện thoại, đúng giờ chạy tới.
Mặc dù Giang Nguyệt đã đến đúng giờ, nhưng Ngu Vãn còn đến sớm hơn.
“Giang tiểu thư, hôm nay tôi đã xem buổi biểu diễn của cô.” Ngu Vãn đưa tay ra, cô ta mỉm cười bắt tay cô:
“Cô rất tuyệt, diễn xuất rất xuất sắc, cốt truyện của vở kịch cũng rất tốt, có thể làm lay động lòng người.”
Đối mặt với lời khen ngợi của cô ta đập vào mặt này, Giang Nguyệt hơi nhíu mày.
Cô cũng không phản cảm với việc có người khác khen ngợi năng lực của cô, nhưng cô không thích cái kiểu lấy thân phận tiền bối cao hơn để đánh giá biểu hiện của cô.
Advertisement
“Cám ơn.” Cô không mặn không nhạt trả lời một câu, chuyển sang đề tài khác: “Ngu tiểu thư sao lại đến Hoa Thành?”
“Tôi có một phát ngôn, muốn tới đây để quay phim.” Cô ta đột nhiên cười rộ lên:
“Cô cũng biết, bây giờ tôi đang làm việc cho A Nhiên. Anh ấy là một nhà tư bản chuyên ép buộc người khác, tôi vì anh ấy mà bán mạng không có thời gian để nghỉ ngơi.”
Loại lý do này, Giang Nguyệt rất không thích.
Rõ ràng từng câu, từng chữ đều không có vấn đề gì, nhưng cô chính là cảm thấy không thoải mái.
Vì vậy, cô không trả lời, chờ lời tiếp theo của cô ta.
Quả nhiên, Ngu Vãn có chuẩn bị mà đến. Cô ta cười tủm tỉm nhìn cô, đẩy điện thoại đến giữa mặt bàn, phía trên là ảnh chụp của Giang Nguyệt với Tiêu Kỳ Nhiên.
Vẻ mặt của cô ta vẫn bình thản như trước, nhưng vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác khó hiểu khi nhìn kỹ vào.
Giống như là chính thất đến bắt gian vậy.
“Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, cô vẫn ở cùng một chỗ với A Nhiên.” Cô ta mỉm cười tươi sáng, lạnh lùng nói: “Đây là style của anh ấy.”
Giọng điệu quen thuộc như bạn cũ này khiến Giang Nguyệt cảm thấy rất khó chịu.
Cô lạnh lùng trả lời: “Ngu tiểu thư hiểu lầm rồi, tôi và anh ấy không có ở bên nhau, chỉ là khoảng cách giao tiếp xã hội thông thường.”
Cảm nhận được sự cảnh giác của Giang Nguyệt, Ngu Vãn lại cười lớn nói: “Giang tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ác ý.”
“Tôi chỉ cảm thấy rất bất đắc dĩ, đã qua nhiều năm như vậy rồi, anh ấy vẫn thích cùng một kiểu người, sao lại không biết thay đổi khẩu vị đi nhỉ?”
“Hai người chúng ta rất giống nhau, ngay cả fan cũng không phân biệt được hai người chúng ta. Nếu anh ấy cứ luôn như vậy, thì tôi sẽ rất khó xử.” Giọng điệu của cô ta nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút bao dung:
“Thật sự là đã uỷ khuất cô rồi, tôi hy vọng anh ấy có thể đối xử tốt với cô một chút.”
Lúc này, Giang Nguyệt có chút hối hận.
Giang Nguyệt có thói quen xử sự khéo léo với mọi người, cô luôn muốn bản thân trở nên hoàn hảo, làm cho mọi người vui vẻ hạnh phúc.
Cô không muốn làm mất lòng bất cứ ai, nên lúc trước cô mới không từ chối lời mời của Ngu Vãn, cô nghĩ dù sao cũng nên cho nhau một ấn tượng tốt.
Nhưng hiện tại cô chợt nhận ra được một sự thật.
Giữa con người với nhau, chỉ cần là có ấn tượng tốt, thì mối quan hệ mới có thể trở nên thân thiết hơn, còn một khi đã có thành kiến, thì dù cho có hoà hợp như thế nào, thì đều sẽ cảm thấy khó chịu.
Nếu bạn nói những lời tốt đẹp một ngàn lần, một vạn lần, người ghét bạn vẫn sẽ ghét bạn như trước, sẽ không có bất kỳ thay đổi nào. Ngược lại, còn có thể cảm thấy bạn là một quả hồng mềm, dễ bị bắt nạt.
Thế thì càng không cần tiếp tục cúi đầu lấy lòng nữa.
Tính tình Giang Nguyệt mềm mỏng, cũng không có nghĩa là cô có thể mặc cho người khác chà đạp, hay có thể nuốt được cơn giận xuống.
Vì thế Giang Nguyệt cong môi dưới, cằm khẽ nâng lên: “Ngu tiểu thư, hình như cô hiểu lầm rồi, tôi và cô từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, ngoại trừ giới tính, không có một chỗ nào giống nhau cả.”
“Trước đây tôi đã xem qua lý lịch diễn xuất của Ngu tiểu thư.” Sắc mặt Giang Nguyệt bình tĩnh, giọng nói cô không lớn không nhỏ:
“Từ khi ra mắt đến nay, giải thưởng cao nhất trong ngành mà cô đã giành được, là đề cử nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.”