Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Có kịp giờ không? Đi đâu vậy?”

Giang Nguyệt: “Cháu trở về Bắc Thành quay tuyên truyền phim.”

Trong lúc hai người nói chuyện phiếm trước đó, Trình Nghênh Xuân cũng biết được những thăng trầm trong bộ phim “Tú Nương”, biết được bộ phim có thể có cơ hội thuận lợi công chiếu, bà cũng vì Giang Nguyệt mà cao hứng.

Trình Nghênh Xuân cũng biết, nếu không có bộ phim này, bà và Giang Nguyệt sẽ không bao giờ quen biết nhau.

“Được rồi, được rồi, vậy bà không trì hoãn nữa. Cháu có việc thì cứ đi trước đi, đừng lỡ chuyến bay.” Trình Nghênh Xuân tháo kính lão trên sống mũi ra, mỉm cười nheo mắt lại:

“Tuần sau cháu không về được à? Bà cho phép nghỉ một ngày đó.”

Giang Nguyệt cũng mỉm cười theo: “Cảm ơn bà.”

Lúc đi, Trình Nghênh Xuân còn nghiêm trang dặn dò Giang Nguyệt, nói là khi nào hạ cánh nhớ gọi điện thoại báo bình an với bà.

Giang Nguyệt cười nói máy bay rất an toàn, sẽ không xảy ra chuyện gì, đồng thời trấn an bà Trình.

Ngồi trên taxi đến sân bay, Giang Nguyệt tâm tình thoải mái khó tả. .

||||| Truyện đề cử: Cùng Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương |||||

Không chỉ là bởi vì cùng Trình Nghênh Xuân tán gẫu, mà còn là câu nói dặn dò cô phải báo bình an.

Một người không có gia đình không cần phải báo cáo sự an toàn của mình dù đi đâu, vì không có ai để báo cáo.

Nhưng những lời này của Trình Nghênh Xuân khiến cô vô cớ cảm thấy như đang có người nhà.

Cô là một lữ khách, vốn phiêu bạt không nơi nương tựa. Mà bây giờ, cũng có người nhà nhớ tới an nguy của cô.

Giang Nguyệt ngồi trong xe liếc nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Sân bay Hoa Thành được xây dựng ở vành đai ngoài của đường cao tốc, hiện tại xe vừa mới lên đường cao tốc, phải mất nửa giờ mới đến nơi.

Cô thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Tiêu Kỳ Nhiên.

[Tôi đang trên đường đến sân bay.]



Bốn giờ chiều, Tiêu Kỳ Nhiên vừa mới từ phòng họp đi ra, mệt mỏi nhéo nhéo mi tâm.

Ngồi trên ghế lớn trong văn phòng, anh theo thói quen lấy hộp thuốc lá ra.

Vừa định bật lửa lại nhớ tới hai giờ nữa Giang Nguyệt sẽ đến Bắc Thành, động tác của anh dừng lại một chút, vẫn là lựa chọn buông xuống.

Cô rất ghét mùi khói thuốc, nói không chừng sau khi ngửi được sẽ không chịu để anh ôm.

Điều này thực sự còn đau đớn hơn việc bắt anh bỏ thuốc lá.

Ở một mức độ nào đó mà nói, Giang Nguyệt so với thuốc lá, càng làm cho anh nghiện hơn, càng muốn ngừng không được.

Tiêu Kỳ Nhiên lại nhét hộp thuốc lá vào túi, ngước mắt nhìn thời gian, anh ước tính đã đến lúc Giang Nguyệt lên máy bay.

Anh lấy di động ra, nhìn thấy tin nhắn Giang Nguyệt gửi cho anh cách đây một tiếng, nói cô đã xuất phát ra sân bay.

Thật tốt!

So với lần trước lặng lẽ bỏ lại anh ở Vienna, lần này ít nhất cũng gửi tin nhắn báo cho anh, rất có tiến bộ!

Ban đầu Tiêu Kỳ Nhiên định xử lý công việc đến 5 giờ rồi ra sân bay đón Giang Nguyệt, thậm chí còn đặc biệt ra lệnh cho Tiết An đi mua một bóa hoa hồng lớn để nghênh đón cô.

Nhưng nửa giờ sau, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Tiêu Kỳ Nhiên còn đang xem tài liệu, đầu cũng không ngẩng lên: “Đã mua xong hoa chưa?”

“A Nhiên.”

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, anh đầu tiên cau mày, sau đó từ từ chuyển ánh mắt từ tập tài liệu sang khuôn mặt của người vừa đến:

“Có chuyện gì?”

Ngu Vãn đứng đối diện với hắn, hôm nay cô mặc một chiếc váy len rất dịu dàng, tóc không xõa ra sau lưng như mọi khi mà được chải gọn gàng, có chút giống phong cách của Giang Nguyệt.

“A Nhiên, em đến để nói chuyện với anh về việc chấm dứt hợp đồng.”

“A Nghim, ta tới đây nói chuyện với ngươi hủy hợp đồng.”

Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi nhìn cô ta, không có mấy ngạc nhiên, khớp ngón tay cong lên, gõ vài cái trên mặt bàn, giống như đang suy nghĩ cái gì đó.

“Đã cùng Bạch Hạc nói rõ ràng hết chưa?”

Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên rất thờ ơ, thậm chí còn không hỏi lý do.

Anh ta không quan tâm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui