Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Ngu Vãn, nếu cô đã quyết định cầm tiền rời đi, vậy thì giữa cô và tôi đã xác định không còn khả năng nào nữa rồi.”

“Vậy nếu em đưa ra quyết định khác thì sao?” Ngu Vãn hỏi trong nước mắt.

“Vậy tôi sẽ kết hôn với cô, sau đó duy trì hôn nhân giả tạo đó cho đến khi chết.” Anh trả lời không chút do dự:

“Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, nhưng tôi sẽ không yêu cô.”

“Vậy tại sao bây giờ anh không thể làm điều đó?”

“Câu trả lời tôi đã nói từ lâu rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên cuối cùng cũng hút hết điếu thuốc, chỉ để lại những đốm lửa hiu hắt giữa các ngón tay:

“Nhưng tôi cũng không ngại nói lại lần nữa.”

“Bởi vì tôi yêu Giang Nguyệt! Tôi muốn trao cho cô ấy tất cả những gì tôi có.” Anh dập điếu thuốc, nhẹ nhàng bổ sung:

“Bao gồm cả trái tim của tôi.”

Anh nói rất bình thản, nhưng mỗi từ đều có sức nặng.

“Anh thật sự cảm thấy cô ta rất tốt?” Ngu Vãn chưa từ bỏ ý định, nước mắt vẫn còn đọng trên khuôn mặt:

“Nếu năm đó là cô ta, cô ta nhất định cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như em!”

Ngu Vãn giống như tẩu hỏa nhập ma, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười vừa buồn cười vừa gớm ghiếc:

“Cô ta cũng sẽ ham vật chất, mù quáng vì tiền và ích kỷ như em thôi! Rồi anh sẽ sớm biết mình đã yêu nhầm người!”

Tiêu Kỳ Nhiên dứt khoát đáp: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho phép cô ấy lấy đi tất cả tài sản mà tôi sở hữu. Chỉ cần… cô ấy cũng đưa tôi đi cùng.”

Anh có thể nguyện mất đi toàn bộ tài sản.

Miễn là anh có thể ở bên cạnh cô ấy.

Giờ khắc này, Ngu Vãn cuối cùng đã hoàn toàn hết hy vọng.

Cửa văn phòng lại bị đẩy ra, là Tiết An vội vàng xông vào, trên trán còn nhễ nhại mồ hôi, trông vô cùng bối rối, như thể đã làm sai chuyện gì đó.

“Không mua được hoa hồng à?” Tiêu Kỳ Nhiên liếc nhìn cậu ta một cái.

Tiết An lắc đầu, nuốt nước miếng: “Hoa hồng đã mua được. Nhưng... Nhưng chị Giang Nguyệt mất tích rồi.”

Mất tích?

Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên lạnh xuống: “Nói rõ ràng.”

Tiết An hít sâu một hơi: “Vừa rồi Tiểu Diệp gọi điện thoại cho tôi, nói ở sân bay không đợi được chị Giang Nguyệt, chị ấy đã không lên chuyến bay lúc bốn giờ!”

“Vậy hiện tại cô ấy đang ở đâu?” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên căng thẳng, thần kinh cũng căng thẳng theo.

Tiết An không dám thở, chỉ cúi đầu nói ra nội dung điều tra của mình:

“Giám sát cho thấy một giờ chiều, chị Giang Nguyệt đi ra từ chỗ bà Trình Nghênh Xuân, lên một chiếc taxi đến sân bay. Sau khi xe chạy lên đường cao tốc, liền…”

“Nói tiếp!” Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt lại, ánh mắt sắc bén thâm trầm, thanh âm cũng lạnh lùng khiếp người.

“... Liền mất liên lạc.” Tiết An nói xong bốn chữ cuối cùng, trong lòng cũng trở nên căng thẳng.

Đang yên đang lành, một người sống sờ sờ làm sao nói mất liên lạc là mất liên lạc được?

Huyệt thái dương của Tiêu Kỳ Nhiên giật giật, anh có một linh cảm không tốt.

Anh lập tức đứng dậy khỏi ghế, cầm lấy điện thoại di động cùng áo khoác định đi ra ngoài.

Anh phải đi tìm Giang Nguyệt!

“Anh muốn đi tìm Giang Nguyệt à?” Ngu Vãn im lặng hồi lâu trong phòng bỗng nhiên lên tiếng. Cô ta nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện, bao gồm cả tin tức Giang Nguyệt mất tích.

“Tôi biết cô ta đang ở đâu.”

Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại.

Ngu Vãn đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng, cuồn cuộn sát khí hướng về cô.

“Cô ấy đang ở đâu?” Đường gân trên trán Tiêu Kỳ Nhiên nhảy dựng lên, anh hỏi cô ta bằng giọng điệu cực kỳ lạnh lùng.

Anh kiềm chế bản thân để không lập tức lao tới tóm lấy cổ cô ta, hỏi Giang Nguyệt đang ở đâu.

Dù cô ta có ác độc đến đâu, anh vẫn duy trì nguyên tắc không động tay động chân với phụ nữ.

Ngu Vãn trầm mặc vài giây, bỗng nhiên nở nụ cười, nhưng nụ cười lại như được ướp lạnh dưới hồ băng:

“Anh không tìm được cô ấy đâu… Cô ấy đã chết rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui