“Không cởi dây ra thì chơi trốn tìm kiểu gì?”
Giang Nguyệt bình tĩnh, mím môi nói: “Hơn nữa, tôi cũng chạy trốn khỏi anh. Trong tay anh còn có vũ khí, tôi sẽ không ngu ngốc mà chạy ra ngoài.”
Với sự chênh lệch về thể lực của nam và nữ, hơn nữa cô còn không hiểu hoàn cảnh ở đây, cô biết rất rõ, khả năng trốn thoát thành công của cô gần như là bằng không.
“Em thông minh đến mức khiến tôi có chút kinh ngạc đấy, bảo bối.”
Đây là lần đầu tiên Thượng Trạch Văn nhìn thấy một người phụ nữ khiến hắn không thể đoán trước được như vậy:
“Rốt cuộc trong cái đầu nhỏ của em đang có ý định chạy trốn như thế nào, nói cho tôi nghe xem một chút?”
Đây không phải là lần đầu tiên Thượng Trạch Văn làm việc này.
Dựa theo kinh nghiệm của hắn, dưới tình huống như vậy, mục đích mọi hành động của con mồi nhất định chính là vì để thoát thân chạy trốn.
“Vậy cũng phải để cho tôi thử qua trước đã, sau khi thất bại thì mới biết được.” Giang Nguyệt vẫn cười trả lời lại như cũ, cô không chút sợ hãi quay lại nhìn hắn:
“Không phải anh cũng muốn xem thử sao?”
Trái tim cô đập liên hồi, trực tiếp nói thẳng với hắn: “Nếu đã như vậy, thì chi bằng cho tôi một cơ hội để biểu diễn.”
Từ khi tiếp xúc với Thượng Trạch Văn, Giang Nguyệt có thể cảm nhận được, đây là một người đàn ông có ham muốn chinh phục rất lớn.
Những người có ham muốn chinh phục mạnh mẽ, thứ hắn muốn không phải là việc đối phương lập tức mềm nhũn mà quỳ xuống cầu xin tha thứ. Mà thứ hắn muốn chính là từ từ có thể chinh phục được đối phương, là quá trình chậm rãi giẫm đạp đối phương xuống dưới chân hắn.
Đối phương càng khiêu chiến, càng không chịu thua, hắn lại càng có sự kiên nhẫn cùng hứng thú cùng chơi tiếp.
Một khi cô có biểu hiện yếu đuối lùi bước, thì hắn sẽ giống như con thú hoang nhào tới, đặt cô dưới móng vuốt, không cho cô có cơ hội để thở.
Thượng Trạch Văn nhìn chằm chằm Giang Nguyệt một lúc lâu, hắn giống như đang phán đoán thật giả trong lời nói của cô.
“Được rồi, tôi nguyện ý làm khán giả của em.” Hắn bỗng nhiên nhún nhún vai, giọng điệu vô cùng tùy hứng:
“Nể tình em xinh đẹp như vậy, dũng cảm như vậy.”
“Mặc dù tôi khinh thường phụ nữ, nhưng lòng dũng cảm thì không phân biệt giới tính.” Thượng Trạch Văn cười trào phúng nói:
“Chỉ là, em cũng đừng để tôi thất vọng.”
Giang Nguyệt không chút hoảng loạn, cô chỉ hơi ngửa mặt lên nhìn hắn, bình tĩnh đưa hai tay bị trói lên.
Cô muốn hắn dùng dao cắt dây thừng ra.
“Xin lỗi, tôi hơi bị quáng gà.” Thượng Trạch Văn huýt sáo một tiếng:
“Ánh sáng ở đây tối quá, tôi cần dùng thứ gì đó để thắp sáng mới có thể thấy rõ được.”
Thượng Trạch Văn thả con dao trong tay xuống, tiếng kim loại rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh thâm thuý.
Sau đó, hắn lấy bật lửa từ trong túi ra, “tách” một tiếng loé ra ánh lửa.
Khoảnh khắc ánh lửa được thắp lên, khuôn mặt của Thượng Trạch Văn hiện ra trước mặt Giang Nguyệt, đôi mắt thâm trầm kia của hắn đang nhìn chằm chằm vào cô.
Tối tăm, ẩm ướt, ghê tởm!
Một loạt nỗi sợ hãi khiến Giang Nguyệt gần như mất đi giọng nói, mỗi cơ bắp trên khuôn mặt cô bắt đầu trở nên cứng đờ.
“Để tôi nhìn em nào, bảo bối.”
Giọng nói của hắn trở nên khàn khàn, cổ họng lăn lên lăn xuống, ngọn lửa trong tay hắn cũng từ từ tới gần cô, chạm đến gò má cô.
Lúc này, ánh sáng và nhiệt độ không còn tượng trưng cho sự ấm áp, mà là vực thẳm khủng bố vô tận.
Nhìn ngọn lửa gần trong gang tấc, hô hấp của Giang Nguyệt cũng bắt đầu trở nên dồn dập, thân thể cô lại càng siết chặt hơn, không dám cử động.
Chỉ cần cô hơi phân tâm một chút, thì lưỡi lửa sẽ dán lên mặt cô, đốt cháy gò má của cô. . Chính chủ, 𝑟ủ bạn đọc ch𝐮ng _ T𝑟U𝗆T𝑟 𝐮𝓎ện﹒𝖵n _
Giờ phút này, Giang Nguyệt rốt cuộc cũng không còn có thể tiếp tục che giấu nội tâm sợ hãi của cô, môi bắt đầu trắng bệch, hai mắt không dám chớp, tóc gáy sau lưng dựng hết cả lên.
Thượng Trạch Văn si mê nhìn khuôn mặt của Giang Nguyệt.