“Trò chơi chỉ mới bắt đầu.”
Hiện tại Giang Nguyệt đã mất đi thị giác, cơ thể bắt đầu run lên không thể khống chế. Cảm giác lạnh lẽo nhớp nháp từ cổ khiến cô hoảng sợ, tiếng cổ áo lật lại cuối cùng cũng khiến cô không chịu được nữa, ánh mắt ươn ướt:
“Tha cho tôi đi.”
Khoảnh khắc tin nhắn cầu cứu được rút lại, lòng tự trọng của cô đã tan thành bùn, niềm tin và trụ cột sự sống cũng sụp đổ.
Giang Nguyệt không thể xác định Tiêu Kỳ Nhiên có thấy tin nhắn của cô hay không, càng không biết hiện tại anh đã nhận ra cô mất tích chưa.
Có thể anh vẫn đang ở sân bay, tay cầm hoa kiên nhẫn chờ cô.
Đáng lẽ giờ này cô phải xuất hiện ở sân bay.
Anh sẽ ôm cô vào lòng, siết chặt eo cô, tùy ý hôn môi cô vô cùng mãnh liệt và hỏi cô có nhớ anh không.
Advertisement
Thay vì bị mắc kẹt trong một đường ống ngầm không có phương hướng như bây giờ, bị lạm dụng và tra tấn vô nhân đạo!
“Đừng khóc, bảo bối.” Thượng Trạch Văn dùng giọng nói dịu dàng nhất để nói những lời kinh hoàng nhất:
“Đôi mắt của em rất đẹp, không thích hợp để rơi lệ.”
Thượng Trạch Văn chăm chú nhìn mặt Giang Nguyệt, thấy cô cuối cùng cũng dỡ bỏ tất cả vũ khí. Hoảng sợ yếu đuối như một người phụ nữ nhu nhược bình thường, yếu ớt đến không chịu nổi đả kích, cuối cùng anh ta cũng cảm nhận được khoái cảm.
Bây giờ, Thượng Trạch Văn cũng phải thừa nhận rằng so với những người phụ nữ nhu nhược đến mức sẽ thét chói tai, hoảng sợ không ngừng, loại người sẽ chiến đấu bằng mọi giá như Giang Nguyệt càng khiến anh ta cảm thấy sung sướng.
Thế nên hiện tại cô đầu hàng nhanh đến thế lại khiến anh ta cảm thấy còn chưa đủ.
“Bảo bối, loại người như em thật hiếm có.” Ngón tay của anh ta đi xuống, dừng lại ở nút áo của cô:
“Thật thú vị, tôi chơi chưa đủ.”
Ngón tay Thượng Trạch Văn nới lỏng cổ áo cô, bỗng nhiên anh ta nở nụ cười:
“Mau sử dụng cái đầu nhỏ thông minh của em, còn trò nào khác để chơi không?”
Anh ta còn chưa chơi đủ, anh ta còn muốn nhìn cô nửa sống nửa chết giãy dụa. Đấu tranh cho sự sống một cách vô nghĩa.
Cơ thể Giang Nguyệt run lên, cô cũng nghe thấy hàm ý trong lời nói của anh ta, sắc mặt tối sầm, thể xác và tinh thần đã mệt mỏi đến cực điểm nhưng vẫn nghe lời anh ta, cô giật giật khóe môi:
“Ở đây còn có thể chơi cái gì nữa?”
Nơi này tối tăm và trống rỗng, chẳng có gì khác ngoài hai người họ.
Chỉ còn lại sự tuyệt vọng!
Thượng Trạch Văn cầm điện thoại của Giang Nguyệt, xoay nó quanh trong tay:
“Hay là giao vận mệnh của em cho ông trời quyết định đi?”
Đôi mắt Giang Nguyệt trống rỗng, tầm nhìn của cô đã bắt đầu mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt trên màn hình điện thoại.
“Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ mềm lòng với phụ nữ.” Thượng Trạch Văn nghịch điện thoại vài lần:
“Nhưng phụ nữ xinh đẹp luôn có thể có đặc quyền.”
Điện thoại vang lên, trên màn hình hiện thông tin người gọi đến là [Bà Trình].
“Bà Trình là ai, là người nhà của em sao?” Thượng Trạch Văn thuận miệng hỏi một câu, cười nhắc nhở cô:
“Bà ta đang gọi điện thoại cho em đấy.”
Vốn dĩ tinh thần Giang Nguyệt đã bị đả kích cực độ, giờ phút lại lại càng sụp đổ, hô hấp run rẩy.
Cô nhớ tới trước khi đi, Trình Nghênh Xuân đã dặn dò cô rất nhiều, bảo cô nhất định phải báo bình an.
“Bà ấy… là bà của tôi.” Giang Nguyệt dừng lại một giây, tạm thời sửa miệng, trong đầu cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo:
“Bà ấy đã già lắm rồi, anh có thể để tôi báo bình an với bà ấy không, tôi sợ người lớn tuổi sẽ lo lắng.”