Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên sâu thăm thẳm, anh cúi đầu nhặt nửa viên gạch, thảy trong tay hai cái để xác định trọng lượng, sau đó không do dự đi vào trong đường hầm.
Tiết An nhấc chân muốn đi vào theo nhưng bị cảnh sát túm lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh không thể đi vào bên trong, có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
Tiết An:...
Vậy sao vừa rồi mấy người lại mặc kệ Tiêu Kỳ Nhiên đi vào?
Tình huống hiện tại rất rõ ràng, Giang Nguyệt nhất định bị người ta bắt cóc.
Bắt cóc đơn giản là kiếm tiền hoặc giết người, nhưng cô biến mất mấy tiếng đồng hồ mà họ không nhận được một cuộc điện thoại đòi tiền từ bọn bắt cóc, như vậy mục đích của đối phương là vế thứ hai.
Advertisement
Tiêu Kỳ Nhiên đi vào, nghe được tiếng hít thở nặng nề của người đàn ông bên trong.
Giang Nguyệt ở trong bóng tối, bên tai truyền đến âm thanh người đàn ông xé rách tấm vải cuối cùng trên người cô, dùng chiếc lưỡi nhớp nháp liếm hai má cô.
Nhưng cô không thể phát ra âm thanh nào, cổ cô đang bị một đôi bàn tay to lớn bóp chặt.
Vừa nhục nhã vừa nghẹt thở.
Hơi thở của cô bắt đầu yếu đi, thế giới của cô dần chìm vào bóng tối, cô gần như không còn nghe thấy được tiếng còi báo động.
Vào thời điểm sắp chết, thậm chí Giang Nguyệt còn nghi ngờ không biết tiếng còi báo động có thật hay không.
Đó có thể chỉ là ảo giác của cô.
Bàn tay siết chặt của cô từ từ buông lỏng, sự tuyệt vọng bao trùm cả người cô, thậm chí cô không còn giãy dụa nữa.
Chết như vậy cũng tốt.
Bỗng nhiên, cô nghe được một tiếng động lớn, giống như có thứ gì đó nặng nề đập xuống, người đàn ông đè nặng trên cơ thể cô dường như biến mất, cơ thể cô nhẹ nhàng rồi lại như được người ta ôm vào ngực.
Cô không thể nhìn thấy bất cứ điều gì, thậm chí thính giác của cô cũng bị mất.
Bất ngờ không kịp đề phòng, cô đột nhiên cảm thấy trong không khí có một luồng hơi thở lạnh lẽo rất quen thuộc, cơ thể cứng ngắc lạnh như băng của cô lúc này cuối cùng cũng bắt đầu ấm lên.
“Giang Nguyệt, tôi ở đây.” Anh ôm chặt cô, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lúc này toàn thân anh đang run rẩy, anh thấp giọng lặp lại:
“Giang Nguyệt, tôi ở đây.”
Cả người cô run rẩy, đôi mắt nhắm nghiền, nỗi sợ hãi và hoảng loạn đã đánh bại mọi ý thức tinh thần của cô, cô hoàn toàn không nhận ra người đang ôm mình.
Đây là ai?
Là ai đã ôm lấy cô mạnh mẽ như vậy, là vòng tay của ai mà ấm áp và yên ổn đến thế, là ai đã khiến cô vô thức thả lỏng dựa vào?
Cô muốn mở mắt ra nhìn anh.
Đôi mắt cô không còn nhìn rõ bất cứ thứ gì nhưng cô vẫn cố gắng mở chúng ra, muốn xác định diện mạo của người đàn ông trước mặt.
Bỗng nhiên bóng tối bao trùm.
Giang Nguyệt ngất xỉu!
Cô chỉ nhớ một giây cuối cùng trước khi mất đi ý thức và lý trí, khi cô còn chưa kịp nhìn xem người trước mặt là ai thì đã chạm được chất lỏng ấm áp trong tay.
Một con dao sắc nhọn đâm vào ngực người đàn ông từ phía sau.
“GAME OVER.”
Thượng Trạch Văn cười thê lương, lảo đảo buông tay ra, lui về phía sau vài bước rồi ngã xuống đất.
…
Ở một bệnh viện gần đó.
Tiêu Kỳ Nhiên và Giang Nguyệt được đưa vào phòng cấp cứu.
Cuộc giải cứu kịp thời, Giang Nguyệt vẫn chưa bị Thượng Trạch Văn xâm phạm.
Nhưng toàn thân cô đều bị thương ở nhiều mức độ khác nhau, chấn động não nhẹ, cộng thêm mắt sung huyết dẫn đến mất thị lực tạm thời.
“Lòng bàn tay cô ấy bị bỏng nặng, cẳng tay trái bị nghiền nát và gãy xương, những bộ phận khác đều bị thương nặng, cần thời gian mới có thể hồi phục.”
Bác sĩ nói xong báo cáo kiểm tra, Tĩnh Nghi và Tiểu Diệp đã khóc nức nở.
Chị Trần bình tĩnh nhất cũng phải hít sâu vài lần rồi mới mở miệng cảm ơn bác sĩ.
Sau khi tiễn bác sĩ đi, chị ấy mới nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt âm thầm chảy xuống.
Vô thức, nước mắt lăn dài trên má.
Chị Trần sống hơn ba mươi năm, ngay cả ngày ly hôn cũng không rơi nước mắt.
Nhưng khi nhìn thấy toàn thân Giang Nguyệt đầy máu nằm trong ngực Tiêu Kỳ Nhiên, toàn thân chị Trần run rẩy, hai mắt rất lâu mới tập trung được.
May mắn thay, Giang Nguyệt vẫn còn sống!