Tiêu Kỳ Nhiên được cấp cứu trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Giữa cuộc cấp cứu, bác sĩ đi ra một lần, nói Tiêu Kỳ Nhiên bị dao đâm trọng thương, khoảng cách rất gần tim, tỷ lệ cấp cứu thành công rất thấp, trước mắt đã nhanh chóng liên lạc với chuyên gia về phương diện này.
Sắc mặt Tiết An tái nhợt vì sợ hãi, anh ấy đi tới đi lui trước cửa phòng cấp cứu, nhìn đèn báo màu đỏ, do dự hồi lâu, anh ấy vẫn thông báo cho lão chủ tịch Tiêu Viễn Phong, nói rõ tình huống một cách ngắn gọn.
Đây là chuyện liên quan đến tính mạng con người, một trợ lý như cậu không thể làm chủ được.
Kiều Cẩn Nhuận cũng vội vàng chạy tới như Tiêu Viễn Phong.
Advertisement
“Tiết An, Kỳ Nhiên thế nào rồi?” Bây giờ Tiêu Viễn Phong đã hơn năm mươi tuổi nhưng khí thế vẫn uy nghiêm như cũ.
Tiết An cúi đầu đáp: “Còn ở trong cấp cứu.”
Tiêu Viễn Phong đã thấy nhiều sóng gió nên lúc này cũng không quá lo lắng, chỉ hơi gật đầu, quay đầu nhìn về phía Kiều Cẩn Nhuận:
“Bác sĩ Kiều, nhờ cậu.”
Advertisement
“Hiện tại Giang Nguyệt thế nào?” Kiều Cẩn Nhuận cẩn thận hỏi một vấn đề khác.
Tiết An giật mình trong giây lát, nhanh chóng trả lời: “Cũng bị thương nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”
Không biết có phải ảo giác của Tiết Anh hay không, hình như cậu ấy nghe được Kiều Cẩn Nhuận thở phào nhẹ nhõm.
Trên bàn phẫu thuật.
Kiều Cẩn Nhuận thay quần áo phẫu thuật, lẳng lặng nhìn Tiêu Kỳ Nhiên đang nằm trên bàn, trong lòng nhất thời dâng trào cảm xúc.
Khả năng phẫu thuật của anh ta rất tốt nhưng không hy vọng sẽ nhìn thấy những gương mặt quen thuộc trên bàn phẫu thuật của mình.
Anh ta cầu nguyện rằng Giang Nguyệt sẽ được an toàn.
Điều ước đã thành hiện thực.
Là Tiêu Kỳ Nhiên thay cô nằm ở nơi này.
Kiều Cẩn Nhuận mỉm cười dưới lớp khẩu trang, trong lòng không nhịn được tự giễu cũng có ngày anh ta tự tay cứu tình địch của mình, cũng rất kịch tính.
…
Giang Nguyệt hôn mê rất lâu.
Trong thời gian hôn mê, cô cũng không yên ổn, nhiều lần sốt cao, thỉnh thoảng sẽ thét chói tai, sẽ khóc, nước mắt từ khóe mắt chảy ra.
Bác sĩ nói rằng đây là rối loạn chấn thương do căng thẳng và đã tiêm thuốc an thần cho cô nhiều lần.
Dù vậy, Tĩnh Nghi và Tiểu Diệp ở bên giường vẫn cực kỳ đau lòng, không đành lòng nhìn.
Tiểu Diệp càng khó chịu hơn, tự trách nếu lúc ấy cô ấy đi theo Giang Nguyệt đến chỗ Trình Nghênh Xuân thì nói không chừng kết quả sẽ khác.
Chị Trần an ủi Tiểu Diệp: “Nếu em đi với Giang Nguyệt, em sẽ trở thành gánh nặng của cô ấy. Giang Nguyệt sẽ lo lắng cho em còn hơn lo lắng cho bản thân mình.”
Câu này là thật.
Không ai biết, trong vài giờ đó, trong không gian tối tăm đó, những gì đã xảy ra với Giang Nguyệt.
“Cô ấy rất mạnh mẽ và dũng cảm.” Tiểu Diệp hít mũi, giọng nói nghẹn ngào: “Khi nào chị Giang Nguyệt tỉnh lại, em sẽ không bao giờ cãi nhau với chị ấy nữa.”
Tĩnh Nghi cũng thề: “Chị ấy tỉnh lại, sau này mỗi ngày em đều nấu ăn cho chị Giang Nguyệt, không cho chị ấy giảm cân nữa.”
Chị Trần bật cười.
Chị ấy quay đầu nhìn về phía Giang Nguyệt đang ngủ say trên giường, trong lòng âm thầm nghĩ.
Giang Nguyệt, mau tỉnh lại đi.
Có rất nhiều người lo lắng và yêu thương em, em sẽ không còn cô đơn nữa.
Tỉnh dậy đi…
…
Sau vài ngày, cơn sốt của Giang Nguyệt giảm dần, bác sĩ nói mấy ngày nay cô sẽ tỉnh lại.
Nghe được tin tức này, mọi người mừng rỡ, ước gì có thể trực bên cạnh giường bệnh, đợi Giang Nguyệt tỉnh lại.
Khi Trình Nghênh Xuân biết Giang Nguyệt được cứu, náo loạn muốn tới thăm cô nhưng bị Thịnh Sóc Thành ngăn cản, nói Giang Nguyệt còn chưa tỉnh lại, bà đi qua cũng vô dụng.
Trình Nghênh Xuân thỏa hiệp nhưng giục Thịnh Sóc Thành đi thăm Giang Nguyệt.