Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Kiều Cẩn Nhuận nghiêm túc nói: “Không thể uống.”

Giang Nguyệt:...

Cô vừa tỉnh lại, cổ họng như bị thiêu đốt, cần nước làm ẩm cổ họng.

Nhưng Kiều Cẩn Nhuận nói không thể uống nước, đây là có ý gì?

Giang Nguyệt giận dữ nhìn anh ta.

“Nội tạng của cô bị tổn thương, uống nước sẽ ảnh hưởng đến việc khôi phục.”

Kiều Cẩn Nhuận vừa giải thích với Giang Nguyệt xong thì Tiểu Diệp bưng bình nước vào, chuẩn bị cho Giang Nguyệt uống nước.

“Tìm một cây tăm bông, lau miệng cho cô ấy là đủ rồi.” Kiều Cẩn Nhuận dặn dò rất chuyên nghiệp:

“Bây giờ cô ấy không thể uống nước, phải đợi hai mươi bốn tiếng sau khi tỉnh lại mới được uống.”

Advertisement

Tiểu Diệp đáng thương nhìn Giang Nguyệt một cái, đành phải làm theo.

Mặc dù không thể uống nước nhưng cách này cũng làm giảm bớt cảm giác khô rát miệng lưỡi của cô.

Cô khàn giọng, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Cảm ơn anh.”

Kiều Cẩn Nhuận cong môi, giọng điệu thoải mái: “Cổ họng bị tổn thương nghiêm trọng cũng không cần lãng phí sức lực nói những lời khách sáo này nữa.”

Giang Nguyệt cũng nở nụ cười theo.

Cười chưa bao lâu, cô bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, môi nhấc lên: “Tiêu...”

Cô chỉ phát ra một chữ, sắc mặt hai người trong phòng đều trở nên nghiêm trọng.

May mà hiện tại mắt Giang Nguyệt bị tổn thương không thấy rõ nên không thể thấy được sắc mặt của Kiều Cẩn Nhuận và Tiểu Diệp.

Cho dù hôn mê lâu nhưng Giang Nguyệt vẫn nhớ rõ như trước.

Cô nhớ được xúc cảm chất lỏng ấm áp trong lòng bàn tay, còn có âm thanh nghèn nghẹn đau đớn của người đàn ông bên tai cô.

Lúc đó đầu óc hỗn độn, cô không biết là ai, bây giờ sau khi tỉnh, nhớ lại, không phải Tiêu Kỳ Nhiên thì có thể là ai?

Cô lại nghĩ đến vết máu vương vãi khắp sàn nhà, nó nhớp nháp đến đáng sợ.

“Giang Nguyệt, cô dưỡng bệnh trước.” Kiều Cẩn Nhuận đi tới, vỗ nhẹ vai cô: “Sau khi cô bình phục thì có thể đi thăm anh ta.”

Trong lòng Giang Nguyệt căng thẳng.



Tiêu Kỳ Nhiên bị thương quá nặng, Tiêu Viễn Phong tìm mọi biện pháp giấu diếm nhưng vẫn không thể giấu được Tô Gia Lan, bà ta ngồi trên xe lăn khóc lóc, muốn gặp con trai mình.

Xuyên qua tấm kính, Tô Gia Lan nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên cắm đầy dây xung quanh người nằm đó, bà ta gần như ngất đi vì khóc.

Bác sĩ cho biết ca phẫu thuật hiện tại gần như đã hoàn tất, phần còn lại phụ thuộc vào chính Tiêu Kỳ Nhiên.

Tim bị tổn thương nghiêm trọng, tỷ lệ tử vong do vết thương xuyên thấu nghiêm trọng quá cao, cho dù Kiều Cẩn Nhuận cố gắng phẫu thuật tốt đi chăng nữa thì cũng phải xem xét tình trạng thể chất của người bị thương.

Ngay cả khi ca phẫu thuật được thực hiện hoàn hảo vào thời điểm đó thì cũng không ít trường hợp xuất huyết nặng dẫn đến tử vong sau này.

Tô Gia Lan nghe xong, cổ họng cứng ngắc: “Vậy con trai tôi phải làm sao bây giờ? Nó chưa đầy ba mươi tuổi!”

Không ai có thể chịu đựng được khi nhìn thấy cảnh tượng này.

“Tại sao? Tại sao con trai tôi lại bị thương nặng như vậy?” Bà ấy chất vấn Tiết An: “Cậu là trợ lý của nó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Sự thật đương nhiên là không thể che giấu.

“Nó thực sự làm điều đó vì Giang Nguyệt?” Biết được tất cả, Tô Gia Lan khiếp sợ không thôi, mở to hai mắt, ngơ ngác lẩm bẩm:

“Nó vẫn nghĩ đến người phụ nữ đó...”

Tiêu Kỳ Nhiên từng lạnh lùng đối xử với Giang Nguyệt, chẳng lẽ hết thảy đều là giả?

Bà ta lẩm bẩm được một nửa, bỗng nhiên ngẩng đầu, ngồi trên xe lăn vội vàng hỏi: “Giang Nguyệt đâu, bây giờ tình huống cô ta thế nào?”

Giống như bà ta rất lo lắng.

Tiết An: “Chị Giang Nguyệt đã tỉnh, chị ấy bị thương cũng rất nghiêm trọng, tuy nhiên không thương tổn đến chỗ hiểm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui