Người hầu của Thịnh Cảnh Tây vừa giúp anh ta chuyển đồ vừa nhỏ giọng nói:
“Không phải thiếu gia nói không muốn nằm viện sao, sao lại phải đổi phòng bệnh.”
“Cậu thì biết cái gì.” Thịnh Cảnh Tây đã thích ứng với đôi chân của mình, có thể đi mà không cần dùng nạng nữa, anh ta nói một cách lười biếng:
“Trước đây tôi ở nước ngoài, bây giờ đã về lại, đương nhiên phải quan tâm đến cha tôi.”
Người dưới hỏi anh ta rằng quan tâm đến Thịnh đổng thì có liên quan gì đến việc đổi phòng bệnh?
Thịnh Cảnh Tây liếc mắt nhìn cậu ta một cái, không muốn trả lời.
Tuy rằng ngày thường anh ta phóng túng, không kiềm chế, tác phong làm việc tương đối tùy hứng, nhưng không có nghĩa là có một số chuyện anh ta không biết.
Không ai hiểu rõ cha anh hơn anh.
Làm sao một doanh nhân nắm giữ vô số quyền lực sinh tử trong giới kinh doanh, luôn từ chối những người xa lạ, lại quan tâm đến bộ phim của một cô gái nhỏ?
Đây không phải là phong cách của cha anh.
Nếu muốn biết vì sao cha mình lại thay đổi thì phải bắt đầu từ người tên Giang Nguyệt.
Ngày đó Thịnh Cảnh Tây chỉ nhìn thoáng qua Giang Nguyệt, diện mạo quả thật xinh đẹp động lòng người nhưng cũng không đến nỗi làm lu mờ con trai mình.
Không ai hiểu con hơn cha, Thịnh Sóc Thành quả nhiên hiểu rõ Thịnh Cảnh Tây, anh ta quả thật không phải là người an phận.
Truyện được đăng tại ứ n g dụng R ea d Me hoặc We Read.
Một ngày sau khi Thịnh Cảnh Tây chuyển đến phòng bên cạnh Giang Nguyệt, anh ta dành thời gian, không mời mà tới gõ cửa phòng Giang Nguyệt.
“Hi, em gái nhỏ.” Thịnh Cảnh Tây đứng ở cửa, một tay đút túi quần, một tay cầm hộp giữ nhiệt, giơ lên lắc lắc:
“Ăn cơm trưa chưa, ăn cùng nhé?”
Đôi mắt hoa đào của anh ta hơi nhướng lên, vẻ mặt cực kỳ thoải mái và lười biếng.
Tiểu Diệp vừa chuẩn bị đến căng tin bệnh viện mua cơm cho Giang Nguyệt thì nhìn thấy người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện, cô ấy không chút khách khí hỏi:
“Anh đẹp trai, anh là ai vậy?”
Cô ấy chỉ thẳng vào chân bị thương của Thịnh Cảnh Tây: “Cái này cũng không ngăn được tâm tư bắt chuyện với người đẹp, thân tàn nhưng ý chí lại kiêng cường vậy à?”
Giang Nguyệt lên tiếng giải thích cho Tiểu Diệp: “Người này là con trai của Thịnh tổng, tụi chị quen biết nhau.”
Tiểu Diệp “Ồ” một tiếng, không khỏi tiếc hận nói: “Con trai Thịnh tổng tuổi còn trẻ mà đã tàn tật rồi ư?”
Thịnh Cảnh Tây:...
Thái dương anh ta đau nhức, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Tôi bị gãy xương! Gãy xương!”
Thịnh Cảnh Tây xách hộp giữ nhiệt đi qua đặt lên bàn ở đầu giường của Giang Nguyệt: “Vừa rồi tôi kêu người trong nhà mang qua, cũng mang thêm một phần cho cô.”
“Tôi không có ý gì khác, chỉ đơn thuần cảm thấy đồ ăn ở bệnh viện này thật sự khó ăn.” Thịnh Cảnh Tây đặt xuống xong liền quay người rời đi.
Đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng.
Tiểu Diệp hỏi Giang Nguyệt rằng có muốn gửi lại tiền đồ ăn không, Giang Nguyệt lắc đầu nói không cần.
Tính cách Thịnh Cảnh Tây nóng nảy, nói không chừng chỉ nhất thời nổi hứng, không cần phải bởi vì một bữa cơm mà dây dưa không dứt.
Đến chập tối, Giang Nguyệt bảo Tiểu Diệp mua chút hoa quả.
Thịnh Cảnh Tây nhìn Giang Nguyệt mang cam tới, nhíu mày theo bản năng: “Tôi không thích ăn...”
“Không thích ăn cam sao? Vậy lần sau tôi sẽ nhờ Tiểu Diệp mua cái gì khác.” Bàn tay đang đưa qua của Giang Nguyệt dừng lại trên không trung, sau đó từ từ thu hồi.
Rõ ràng là một cuộc trò chuyện rất bình thường nhưng không hiểu sao Thịnh Cảnh Tây lại cảm thấy áy náy.
“Không phải không thích, tôi chỉ lười lột vỏ thôi.”
Thịnh Cảnh Tây nói một câu không tự nhiên, cố gắng vãn hồi sự từ chối trực tiếp của mình: “Cô cứ để đó đi.”
Giang Nguyệt đặt túi cam lên đầu giường, dùng tay trái lấy một quả từ trong túi ra.