Một cô gái phong trần trong quán bar giống một người có bạn trai ở chỗ nào chứ?
Huống chi, vừa rồi ông chủ cũng đã giới thiệu qua.
Hàng còn tươi mới.
Tiêu Kỳ Nhiên xoay mặt, ánh mắt dừng lại trên gương mặt xinh đẹp vừa bị nước mưa làm ướt kia, trầm mặc một lúc lâu.
Đen đỏ trắng hồng lẫn lộn, giống như một khay màu bị đổ.
Advertisement
Anh bỗng nhiên đưa tay ra, dùng ngón tay thon dài rút khăn giấy, lại dùng tay kia nâng cằm cô lên.
Giang Nguyệt vô thức muốn né tránh.
“Đừng nhúc nhích.”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên trầm thấp ấm áp, ở trong xe nghe càng có từ tính, lại giống như có ma lực nào đó, khiến Giang Nguyệt không tự chủ được mà nghe lời.
Advertisement
Động tác lau chùi của anh có hơi thô ráp, cô cảm nhận được làn da bị chà xát đau rát, nhưng vẫn không nói một tiếng nào.
Chờ đến khi lớp trang điểm đã nhòe và nước mưa trên mặt cô đều đã lau đi sạch sẽ, mới dần dần lộ ra một khuôn mặt thanh nhã dịu dàng.
Rũ bỏ lớp trang điểm đậm, diện mạo thật sự của Giang Nguyệt thật sự rất thanh nhã, cũng không quyến rũ dung tục như ở quán bar, ngược lại lộ ra một cảm giác cao sang thanh khiết.
Tiêu Kỳ Nhiên không khỏi liếc mắt nhìn thêm vài lần.
Giang Nguyệt cảm giác được tầm mắt anh rơi vào trên mặt mình, nhưng cô chỉ né tránh một giây, rất nhanh sau đó liền quay sang đối mặt với anh.
Cô luôn tự tin và không sợ hãi ánh mắt của bất cứ ai.
Đặc biệt là vào lúc này.
Ánh mắt bí ẩn của Tiêu Kỳ Nhiên hơi híp lại, trong đáy mắt dâng lên sự hứng thú đối với cô nàng trước mặt.
Anh không phải chưa từng thấy qua loại đàn bà dàn xếp tình huống để gặp mặt, hoặc là trong lòng ham muốn điên cuồng nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra giữ giá.
Nhưng cô gái trước mặt thực sự rất an nhiên, trong đôi mắt trong suốt không có một chút tạp chất.
Cho dù hiện tại cơ thể ướt nhẹp vì nước mưa, danh dự cũng không còn, hoàn cảnh cá nhân nghèo khổ bần cùng, cô cũng không lộ ra một chút yếu ớt nào.
Tiêu Kỳ Nhiên bất chợt cảm thấy cô gái này thật thú vị.
Đúng lúc này, điện thoại di động Giang Nguyệt mang theo bên người vang lên.
Trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên ngạc nhiên vì điện thoại của cô vẫn hoạt động được khi đã bị dính nước, nhưng vẫn đồng ý cho cô nghe điện thoại trên xe.
“Giang Nguyệt, cô chết ở đâu rồi?” Đầu dây bên kia, là tiếng gầm gừ và chửi rủa của Anh Đinh:
“Cô là một con khốn đê tiện, dám đánh Nam tổng, không muốn sống nữa có phải không!?”
Giang Nguyệt thờ ơ, thái độ thậm chí còn hơi lười biếng, giống như một con công kiêu ngạo:
“Đinh Thành Trác, tôi chính thức thông báo cho anh, kể từ giờ phút này, chị đây không - làm - nữa!”
Đầu dây bên kia sửng sốt một giây, nhịn không được mà cười lớn:
“Ha ha, cô không làm nữa sao? Ai đã cho cô lá gan lớn như vậy, là thằng nhóc thối đã nhét danh thiếp vào áo ngực của cô đúng không?”
Tiêu Kỳ Nhiên:...
Giang Nguyệt:...
Giang Nguyệt đơ cứng trong giây lát, ho khan hai tiếng giảm bớt xấu hổ:
“Dù sao ngày mai tôi cũng sẽ không đến chỗ anh làm việc nữa, từ bây giờ trở đi, tôi bỏ việc.”
Cô thậm chí không đợi Đinh Thành Trác kia nói ra lời khó nghe, liền nhanh chóng cúp máy.
Rõ ràng là giải thoát, nhưng trong mắt cô toát ra vài phần cô đơn và bất đắc dĩ.
Tiêu Kỳ Nhiên như không có chuyện gì xảy ra mở miệng: “Nhìn cô có vẻ không vui lắm.”
“Mất việc rồi, làm sao vui vẻ được?” Giang Nguyệt thẳng thắn trả lời:
“Tôi còn phải trả nợ, còn phải nuôi em trai, hiện tại còn có thêm một nhiệm vụ mới.”
“Nhiệm vụ gì?”
“Chạy trốn Nam tổng đuổi giết.”