Giang Nguyệt thoải mái tắm rửa trong phòng, bị nước mưa xối một đêm, tuy rằng ở trên xe đã được hệ thống sưởi ấm thổi cho khô người, nhưng trong nháy mắt được nước nóng rửa sạch, cô mới cảm thấy cơ thế thật sự sảng khoái.
Chờ cô tẳm xong, đèn phòng khách đã tắt, cửa phòng sách lại hé ra một khe hở, đèn bên trong vẫn còn sáng.
Giang Nguyệt đi qua, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Tiêu Kỳ Nhiên đang làm việc trước máy tính, hẳn là anh đã tắm rửa trong phòng tắm của phòng ngủ chính, quần áo ngủ tinh tươm, tóc mái rủ xuống trán, nhìn anh không còn lạnh lùng như trước mà thay vào đó là vẻ lười biếng, nhàn nhã.
Chỉ có ánh đèn từ bàn làm việc chiếu đến làm ngũ quan trên gương mặt Tiêu Kỳ Nhiên càng thêm sâu xa, huyền ảo.
Anh ngước lên nhìn cô gái đứng trước mặt: “Tắm xong rồi à?”
Rõ ràng là Giang Nguyệt quang minh chính đại đấy cửa đi vào. Nhưng giờ khắc này cò lại cảm thấy mình giống như lén lút bị phát hiện, không hiếu sao trong lòng cảm thấy chột dạ.
“Lại đây nào.”
Giang Nguyệt nghe lời đi qua, cô vừa tới gần bàn làm việc, đối phương liền không chút do dự kéo cô vào trong ngực, đặt người lên đùi mình.
Trong mấy bộ đồ ngủ kia, mấy bộ đồ khác đều quá nhỏ, cô chỉ có thể mặc một cái váy ngủ lụa rộng thùng thình. Giờ phút này ngồi trên đùi anh, một lớp lụa mỏng kia không thể cản trở, cô có thể cảm nhận được rõ ràng độ nóng từ cơ thể anh phát ra.
Khoảnh khắc được ôm cô vào lòng, bao nhiêu mệt mỏi của Tiêu Kỳ Nhiên cũng bỗng dưng biến mất.
Sau sự việc xảy ra ở trên xe, những chuyện tiếp theo đó cũng rất tự nhiên, lúc Tiêu Kỳ Nhiên hôn cô, thân thế Giang Nguyệt cũng không còn cứng ngắc như trước nữa, loại cảm giác xa lạ ban đầu cũng đã bị tiêu trừ.
Hơi thở của anh dần dần trở nên nặng nề, ham muốn trong đôi mắt cũng rõ ràng hơn, yết hầu vì khó kiểm soát mà giật giật liên hồi, tay anh lại bắt dầu buổi “biểu diễn nghệ thuật”.
Khi Tiêu Kỳ Nhiên làm điều đó, trong lòng không ngừng tự hỏi.
Hóa ra, đôi tay này ngoại trừ dùng để vẽ, còn có thế làm một chuyện khác khiến con người ta cảm thấy sung sướng.
Hơn nữa, chiếc váy ngủ mỏng manh này thật quá dề dàng để cho anh “hành động”.
Giang Nguyệt cảm thấy sức lực trong cơ thể ngày một yếu ớt, mà rõ ràng vừa mới tắm rửa xong, bây giờ thân thể cô lại bắt đầu trở nên dính nhớp, cò bắt đầu run rấy. Hai chân đặt trên đùi anh cũng không tự chủ được mà vặn vẹo, kẹp chặt vào người anh.
Tất cả mọi thứ của cô bắt nguồn từ “bản năng nguyên thủy” nhất.
Tiêu Kỳ Nhiên rút tay ra, rẽ tóc mái của Giang Nguyệt sang một bên, để lộ ra vầng trán xinh đẹp, anh nhẹ nhàng hòn lên: “Có muốn về phòng không?”
Giang Nguyệt thề rằng cả đời này cò chưa từng khó xử như vậy, ngay cả lời đáp ứng của cô cũng trở nên nghẹn ngào, giống như là bị ngạt mũi vậy.
Tiêu Kỳ Nhiên ôm cò trở về phòng ngủ.
Giang Nguyệt đã từng rất nhiều lần nghĩ đến cảnh này, cô cho rằng sẽ đau đến chết đi sống lại. Nhưng ngoại trừ cảm giác ban đầu bị dị vật đám sâu vào cơ thể, sau đó càng lúc càng thuận lợi, cò giống như lâm vào vòng xoáy dục vọng sâu thẳm.
Cũng cùng đêm đó, lần đầu tiên Tiêu Kỳ Nhiên cảm nhận được sự thỏa mãn và sung sướng đến như vậy.
Là Giang Nguyệt đã mang đến cho anh.
Thậm chí anh còn cảm thấy rằng chuyện này sẽ trở thành một loại “độc nghiện” của mình trong tương lai.
Loại “độc nghiện” không thể bỏ lỡ.
Giang Nguyệt đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy.
Trong giấc mơ, toàn bộ khung cảnh gặp Tiêu Kỳ Nhiên rồi theo anh ta trở về nhà lặp lại một lần nữa, sau đó đột nhiên cô nhớ tới mình đang ngủ trong phòng anh, vì thê’ trong nháy mắt liền choàng tỉnh..
“Tiêu…”
Cô quay đầu, bên giường đã trống rỗng.
Nếu không phải là do cảm giác đau nhức trên cơ thế, cô sẽ cho rằng toàn bộ đêm qua chỉ là một cơn mơ.