Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Sắc mặt Tò Gia Lan phức tạp nhìn anh, bầu không khí lâm vào một loại trầm mặc vi diệu.

Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên trở nên khó khăn, khàn khàn, anh lặp lại một lần nữa: “Giang nguyệt có sao không?”

Thấy không có ai trả lời, anh hơi nhíu mày lại, cúi đầu giật ống tiêm trên cánh tay ra, động tác của anh như muốn xuống giường, nhưng lại bị Tô Gia Lan đè lại.

“Con bé sớm đã tỉnh rồi, con nên quan tâm bản thân đi!” Tò Gia Lan nhìn không được anh như vậy, nước mắt lưng tròng:

“A Nhiên, con một chút cũng không để ý đến cuộc sống của mẹ sao? Mẹ chỉ có một đứa con trai là con!”

Đối mặt với lời khóc lóc kế lể của mẹ, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn thờ ơ, chỉ là khi anh nhận được đáp án, trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm.

May mắn thay, cô không sao.

Mặc dù Tiêu Kỳ Nhiên đã tỉnh lại, nhưng vì miệng vết thương của anh quá sâu, nên chưa thể xuống giường được. Anh chỉ có thể nằm ở trên giường tĩnh dưỡng.

Anh cũng có nghĩtới việc liên lạc với Giang Nguyệt, nhưng anh lại lo lắng đến dáng vẻ hiện tại của bản thân người không ra người ma không ra ma, nên vẩn buông điện thoại xuống. Hơn nữa còn yêu cầu không cho bất cứ ai nói cho Giang Nguyệt biết chuyện anh đã tỉnh lại.

Anh không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ chật vật của bản thân.

Anh lại càng sợ cò sẽ khóc khi nhìn thấy anh.

Từ Tiết An Tiêu Kỳ Nhiên biết được vết thương của Giang Nguyệt tương đối nghiêm trọng, bị bong gân nặng, cánh tay cũng bị gãy, gần đây cô đang tích cực phối hợp trị liệu.

Nhưng nhìn chung, là không có vết thương chí mạng nào, ở trong cùng một bệnh viện với anh.

Anh quyết định đợi cho đến khi vết thương hồi phục, rồi sau đó mới đi qua gặp cô.

Tốc độ khôi phục của Giang Nguyệt rất nhanh, thỉnh thoảng Thịnh Cảnh Táy đến tìm cô nói chuyện, còn thường xuyên ăn cơm cùng nhau, những ngày ở bệnh viện của cô cũng không tính là quá nhàm chán.

Nhưng cô vẫn rất nhớ Tiêu Kỳ Nhiên.

Lúc ăn cơm cô nghĩ đến ngấn người, làm rơi đũa xuống đất mới nhớ tới nhặt.

“Nếu thật sự không được thì chúng ta đi đến phòng bệnh thăm anh ta, tôi thấy cô sắp chịu đựng đến mức mắc bệnh tương tư luôn rồi đấy.” Thịnh Cảnh Tây nhướng mày nói:

“Cho dù có là người chết, cũng phải đi gặp mặt lần cuối chứ.”

Giang Nguyệt lườm anh ta một cái: “Chỉ có anh nói nhiều quá thôi.”

Lúc đầu Giang Nguyệt cho rằng Thịnh Cảnh Tây là một đại thiếu gia khó hầu hạ, nhưng bây giờ xem ra, anh ta chỉ đơn giản là một thằng nhóc phóng túng bất kham, mối quan hệ của hai người cũng ngày càng trở nên thân thiết.

Giang Nguyệt nói bản thân không phải là không muốn đi, mà là cô không dám đi.

Nghe Tiếu Diệp nói, một tháng nay Tô Gia Lan đều chăm sóc con trai trong phòng bệnh, gần như một tấc cũng không rời.

Dưới tình huống như vậy, cô làm sao còn dám đến đó chứ?

Nhớ tới lời Tò Gia Lan nói với cô ngày đó, cô nhịn không được cúi đầu cười khổ một tiếng: “Quên đi, không tiện.”

Thịnh Cảnh Tây nhìn thì có vẻ tuỳ tiện, nhưng trên thực tế cảm xúc của anh ta rất nhạy bén. Anh ta nhận ra tâm trạng chán nản của Giang Nguyệt, đoán được cò có điều gì đó muốn giấu diếm.

“Được rồi, hiện tại cò cứ giả bộ bình tĩnh đi, dù sao người nửa đêm vụng trộm chui vào chăn khólc óc cũng không phải tôi.”

Thịnh Cảnh Tây mặc tây trang làm bộ thở dài nói: “Nhưng, nếu cô cần, thì có bờ vai tôi đây, lúc nào cũng có thể cho cô dựa vào.”

Nói xong, anh ta còn cố ý vỗ vỗ vai mình.

Giang Nguyệt cười đẩy anh ta một cái.

Buổi chiều, trong phòng bệnh của Giang Nguyệt có một vị khách không mời mà tới.

Lúc Chu Ninh Vân đẩy cửa đi vào, Giang Nguyệt làm thế nào cũng không nghĩ tới là sẽ nhìn thấy bà ta, trong khoảng thời gian ngắn cô sửng sốt vài giây.

“Con gái tội nghiệp của mẹ…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui