Tuy rằng không biết Thịnh Cảnh Tây dùng thủ đoạn gì để xử lý người nhà họ Tiêu. Nhưng lúc Giang Nguyệt đi tới cửa phòng bệnh, đúng thật là không còn một bóng người.
Thì ra Tiêu Kỳ Nhiên đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường.
Trong lòng Giang Nguyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Được chuyển về phòng bệnh bình thường đồng nghĩa với việc đã có dấu hiệu cải thiện.
Cánh cửa mở ra rất nhẹ nhàng, chỉ phát ra một tiếng cọt kẹt nhỏ.
Căn phòng tối đen như mực, trong ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên đang nằm trên giường ngủ say.
Giang Nguyệt bước thêm hai bước vào phòng, dừng lại bên giường.
Trong bóng tối, cô gần như không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, cô phải dùng một tay giữ tóc và cúi xuống để nhìn kỹ hơn.
Cô thậm chí còn điều chỉnh hơi thở nhẹ nhàng để không làm phiền anh.
Tiêu Kỳ Nhiên từ từ tỉnh lại, anh mở mắt ra liền nhìn thấy một bóng người vô cùng mờ nhạt, thậm chí không thể thấy rõ đường nét khuôn mặt.
Advertisement
“Anh... Anh tỉnh rồi à?” Nhìn đôi mắt ẩn giấu trong bóng tối, vẻ mặt Giang Nguyệt mờ mịt, tựa hồ không ngờ anh lại mở mắt.
“Ừm.” Giọng anh trầm trầm, hơi mơ màng: “Vừa tỉnh lại.”
Anh nói dối một cách nghiêm túc.
“Sao lại đột ngột thế...”
“Bởi vì mơ thấy em.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng, anh nắm lấy cổ tay cô, dán lòng bàn tay của cô vào trái tim của mình: “Em chạm vào nó đi, nó nhớ em.”
Thực sự khủng khiếp.
Giang Nguyệt cảm thấy lòng bàn tay nóng đến đáng sợ, tim đập rất nhanh, cô muốn rút tay ra nhưng đối phương lại cố chấp không để cô trốn thoát.
“... Tôi sẽ bật đèn lên.”
“Đừng bật.”
Trong phòng tối đen như mực, giọng nói của người đàn ông đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Đừng bật đèn, Nguyệt Nguyệt.” . Ủng hộ chính chủ vào nga𝙮 || t rùmtr𝗎𝙮ện﹒𝚅n ||
Tiêu Kỳ Nhiên không muốn để Giang Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ chật vật hiện tại của mình.
Giang Nguyệt giật mình một chút.
Không biết tại sao cô cảm nhận được có một cảm giác suy sụp không thể giải thích được trên người anh.
Điều này không giống với Tiêu Kỳ Nhiên trong ấn tượng của cô.
Trong mắt cô, anh luôn điềm tĩnh và lãnh đạm, luôn tự tin và nắm giữ mọi thứ trong tay.
Nhưng bây giờ, dù không bật đèn, vẫn có thể cảm giác anh gầy gò và hốc hác.
Như người thủ lĩnh bị thương, ở trong góc yên lặng liếm vết thương.
Cô chưa từng thấy Tiêu Kỳ Nhiên như vậy.
Giang Nguyệt mím môi, nhẹ giọng nói: “Trong khoảng thời gian anh hôn mê, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho anh.”
“Còn em thì sao, có lo lắng cho tôi không?”
Giang Nguyệt cắn môi dưới.
Rõ ràng mấy ngày nay cô đều lo lắng cho anh, nhưng khi đối mặt với anh, nghe được anh hỏi thăm, cô bỗng nhiên cảm thấy khó có thể mở miệng.
Cô gật đầu trong bóng tối.
“Em đang làm gì thế? Tôi không thể nhìn thấy được.” Âm thanh của Tiêu Kỳ Nhiên nghe rất bình tĩnh nhưng trong giọng điệu lại có chút đùa giỡn.
Rõ ràng anh nhìn thấy Giang Nguyệt gật đầu, nhưng anh vẫn muốn nghe cô nói ra đáp án.
Muốn chính miệng cô nói rằng cô quan tâm anh.
Anh nhất thời hứng thú, trêu chọc cô: “Có nhớ tôi không, hả?”
Ánh sáng trong phòng rất yếu, hai má đỏ bừng của Giang Nguyệt ẩn giấu trong bóng tối, có thể giấu kín sự thẹn thùng và khó xử của cô.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng không vội vàng, kiên nhẫn chờ cô trả lời.
Một lúc lâu sau, âm thanh Giang Nguyệt mới nhẹ nhàng truyền tới: “... Tôi cũng lo lắng.”
“Vậy là tốt rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên nhẹ giọng nói.
Anh buông cổ tay Giang Nguyệt ra, cô còn chưa kịp rút tay về thì anh lại nhanh chóng đổi thành tư thế nắm tay cô, cực kỳ kiềm chế siết chặt lại.
Mười ngón tay đan xen.