Tuy rằng Thịnh Sóc Thành nhiều lần nhấn mạnh trong nhà đã thuê giúp việc, Trình Nghênh Xuân cũng không cần vất vả như vậy, mệt mỏi của thân thể thì không thể dùng tiền bù đắp được. Nhưng Trình Nghênh Xuân vẫn một mực nói Nguyệt Nguyệt thích ăn cơm do bà nấu, nếu để người khác làm, trong lòng bà sẽ không yên.
Trên bàn ăn nghe Thịnh Sóc Thành trách cứ, Giang Nguyệt có chút bối rối: “Sớm biết vậy thì cháu sẽ không nói rằng cháu thích ăn cơm bà nấu nữa.”
Trình Nghênh Xuân thấy vậy thì hoảng hốt mắng Thịnh Sóc Thành: “Anh mắng Nguyệt Nguyệt làm gì? Nó mới tới mấy lần, lại thích ăn cơm do tôi nấu, tôi vui mừng còn không được nữa là, hơn nữa thân thể này vẫn còn khỏe mạnh lắm, nấu một bữa cơm cũng chẳng sao đâu.”
Nói rồi bà gắp một miếng thịt vào bát Giang Nguyệt: “Ăn nhiều một chút, bệnh nặng mới khỏi thì phải bồi bổ cho cơ thể, sức khỏe mới nhanh hồi phục được.”
“Cháu cảm ơn.” Giang Nguyệt dịu dàng nói: “Cơ thể cháu khá lên nhiều rồi, bà không cần lo lắng đâu ạ.”
Thịnh Cảnh Tây nhìn thấy hai bà cháu tình cảm như thế thì có chút ghen tị, anh ta vung đũa lên bàn, đập xuống “Cạch” một cái:
“Bà nội, cháu là cháu ruột của bà, cũng vừa mới khỏi bệnh nặng, cháu cũng muốn ăn.”
“Được rồi, vậy cháu ăn đùi gà đi, tốt cho chân.” Nếp nhăn trên mặt Trình Xuân Nghênh nhăn lại:
Advertisement
“À, bố cháu đã thu giấy phép lái xe của cháu rồi, sau này đừng đi đua xe lêu lổng nữa.”
Nhắc tới chuyện này, Thịnh Cảnh Tây lập tức tỉnh táo hơn bao giờ hết, ánh mắt hung hăng liếc về phía Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt lập cúi đầu ăn cơm, không nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Thịnh Cảnh Tây:...
Mặt ngoài anh ta thờ ơ, trên thực tế ở dưới gầm bàn liên tục đá đá chân Giang Nguyệt, ám chỉ muốn cô giúp mình xin bằng lái xe.
Giang Nguyệt:...
Giang Nguyệt yên lặng co chân lại.
Vì thế Thịnh Cảnh Tây lại đá.
Giang Nguyệt lại lui.
Thịnh Cảnh Tây cắn môi, duỗi chân đá một cái thật mạnh, kết quả một cú đá thẳng vào Thịnh Sóc Thành ngồi bên cạnh, mặt ông lập tức trùng xuống:
“Thịnh Cảnh Tây, con ăn một bữa cơm cũng không yên được hay sao?”
Thịnh Cảnh Tây lập tức ngồi ngay ngắn trở lại.
Nhìn thấy Thịnh Cảnh Tây ngày thường ngạo nghễ không coi ai ra gì lại ngoan ngoãn im lặng ăn cơm, Giang Nguyệt thật sự nhịn không được liền bật cười.
Thịnh Cảnh Tây không dám cãi nhau với bố mình, đành phải trừng mắt nhìn Giang Nguyệt một cái rồi lẩm bẩm: “Cái nhà này một ngày cũng không yên được, lẽ ra mình không nên trở về.”
Thịnh Sóc Thành lạnh lùng: “Không muốn về thì đi ra ngoài luôn đi.”
“Ba... ba cũng tuyệt tình quá! “Thịnh Cảnh Tây đáng thương phản bác: “Con đi cũng được, nhưng ba phải trả lại giấy phép lái xe cho con.”
Thịnh Sóc Thành chẳng thèm đoái hoài gì đến anh ta.
Trình Nghênh Xuân nghe được anh ta nhắc tới chuyện này, sắc mặt cũng nghiêm túc: “Cảnh Tây, sau này con đừng đua xe nữa, không an toàn đâu.”
“Đúng vậy, không an toàn chút nào.” Giang Nguyệt bên cạnh phụ họa một câu.
Thịnh Cảnh Tây không kiềm chế được mà lườm cô: “Này... cô theo phe nào vậy hả?”
“Đương nhiên là theoo bà và chú Thịnh.”
“...”
Trình Nghênh Xuân nhìn đôi trẻ cãi nhau thì trong lòng vui vẻ, bắt đầu khoa tay múa chân: “Cảnh Tây, bà thấy cháu với Nguyệt Nguyệt rất xứng đôi, hay là hai đứa thử xem sao.”
“Không được!”
“Không được!”
Hai người kia gần như đồng thanh hét lên.
Thịnh Cảnh Tây: “Cháu không thèm cô ấy đâu, con gái gì mà suốt ngày khóc lóc sụt sùi.”
Giang Nguyệt cũng không chút khách khí mà đối lời: “Vậy tôi phải ngàn lần cảm tạ anh Thịnh đã không chú ý tới, để tránh tôi phải nể mặt chú Thịnh và bà, phải vắt hết óc suy nghĩ lý do đàng hoàng cự tuyệt anh.”