Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

“Đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, đàn õng có thể mặt dày theo đuổi một người phụ nữ, nhưng điều kiện tiên quyết là cô ấy phải độc thân. Đến lúc anh ta sẽ không theo đuổi cô nữa, cô không được đố lỗi cho tôi đó.”

Giang Nguyệt cười khổ: “Sẽ không trách anh đâu.”

Nếu như vậy có thể làm cho Tiêu Kỳ Nhiên hết hy vọng, có thể làm cho cuộc sống của hai người bọn họ trở lại quỹ đạo ban đầu, thì đó là một hiểu lầm tốt hơn bao giờ hết.

Anh sẽ coi cô là bạn gái của người khác, như một người phụ nữ đã có chồng, một người phụ nữ đã kết hôn cùng người khác.

Anh sẽ không còn coi cô là bông hoa hồng kiều diễm, là tác phẩm nghệ thuật của anh ta, là tình yêu duy nhất của anh nữa.

Từ nay về sau mọi thứ lại quay về khởi điếm, vô số lời hứa hẹn cũng đành hóa hư không.

Trên đường trở về, tâm trạng của Giang Nguyệt thực sự rất tệ.

Thịnh Cảnh Tây nhìn cô, không khỏi than thở: “Cô làm cho tôi nhớ lại cảm giác khi còn nhỏ.”

“Cảm giác thế nào?”

“Muốn dỗ dành để cho mẹ tòi vui vẻ, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.”

Giang Nguyệt bật cười vui vẻ: “Anh đang coi tôi như mẹ anh sao?”

Vốn chỉ là một câu đùa giỡn, nhưng Thịnh cảnh Tây lại gật đầu liên tục: “Đúng vậy, tôi đã cảm thấy cò giống mẹ tòi ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

“Anh không phải người đầu tiên nói như thế.” Giang Nguyệt cũng gật đầu phụ họa: “Bà Trình và chú Trịnh cũng đã từng nói vậy.”

Thịnh Cảnh Tây vỗ tay một cái: “Đây không phải là trùng hợp sao, một người cảm thấy thì là ngẫu nhiên. Hai người cảm thấy thì là trùng hợp, nhưng ba người đều cảm thây… Hay là, cô có khi nào lại là em gái ruột của tôi không?”

Giang Nguyệt bị logic của anh ta làm cho câm nín:”… Sao anh không nghĩ đến bởi vì tôi và mẹ của anh đều tham gia vào ngành diễn xuất, vì vậy khí chất sẽ hao hao nhau?”

“Nói như vậy cũng có lý.” Thịnh Cảnh Tây cũng chỉ là bỗng dưng nảy ra suy nghĩ đó trong đầu, chuyện này đương nhiên không thế là sự thật.

Năm đó khi tìm được mẹ anh ta bị mất tích, cũng chỉ mới trôi qua vài tháng, chuyện mang thai và sinh một đứa trẻ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đấy là phi lý. Hơn nữa cơ thể của bà cũng không thích hợp đế sinh sản, nếu vẫn cương quyết mang thai thì sẽ là một xác hai mạng.

Thịnh Cảnh Tây tiếp tục: “Suýt chút nữa là đưa cô đi giám định ADN rồi.”

Giang Nguyệt cự tuyệt: “Anh Thịnh, anh tỉnh táo lại đi, từ nhỏ đến lớn tòi đã sống ở Bắc Thành, mẹ anh là người Hoa Thành, chúng ta không thế có bất kì quan hệ máu mủ nào với nhau.”

“Dĩ nhiên, tôi cũng cảm thấy tiếc khi Thịnh phu nhân đã qua đời.”

Giang Nguyệt nhớ tới quyển “Giấc mộng đêm hè” đặt trên bàn, trong đó có câu ” Con đường đến với tình yêu đích thực không bao giờ là dễ dàng”, trong khoảng thời gian ngắn liền cảm khái:

“Tôi cũng muốn được tâm sự cùng Thịnh phu nhân, tin rằng dì ấy sẽ có thể cho tôi được nhiều lời khuyên bổ ích.”

Thịnh Cảnh Tây gối đầu lên tay, tựa vào lưng ghế: “Dù sao tôi cũng nhận cò là em gái của tôi rồi, không cần biết cô có quan hệ máu mủ hay không.”

Giang Nguyệt vừa cảm động vừa buồn cười, cuối cùng không nhịn được mà cười thành tiếng.

“Cô cười cái gì?” Thịnh cảnh Tây khó hiểu cau mày.

“Tôi cười là những người có quan hệ thân cận hai mấy năm lại không có bất cứ can hệ với tôi, mà người không có quan hệ huyết thống với tôi, lại coi tỏi như người thân. Cũng không biết là vinh hạnh hay bất hạnh.”

Trong lời nói của Giang Nguyệt đong đầy sự trống vắng cô đơn.

Thịnh Cảnh Tây liếc mắt nhìn cô một cái: “Vậy có muốn tôi giúp tìm người nhà của cỏ không? Có lẽ họ cũng đang tìm cô.”

“Không cần.” Giang Nguyệt im lặng nhếch khóe môi, đã sớm nghĩ ra đáp án: “Tòi đã không còn muốn biết cha mẹ ruột của mình là ai nữa rồi.”

Từ khi Giang Nguyệt biết mình không phải người nhà họ Giang, trong đầu cô đã hiện ra vô sô’ khả năng cha mẹ ruột bỏ rơi mình, hoặc là bởi vì áp lực kinh tế, hoặc là bởi vì trọng nam khinh nữ, hoặc là sự tồn tại của cò là một sai lầm trong đời họ…

Thay vì biết những sự thật làm cho bản thân đau khổ cả đời, thì thà rằng không biết gì cả, ít ra trong lòng cò cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

“Tôi rất hài lòng với mình của hiện tại, không muốn bất cứ thay đổi nào nữa.” Giang Nguyệt mỉm cười:

“Hài lòng với những gì mình có, đây mới là cuộc sống.”

“Phải hài lòng với những gì mình có, đây mới là cuộc sống.” Giang Nguyệt nhẹ nhàng cười: “Tôi thấy hiện tại đã rất tốt, ít nhất tôi không cô độc.”

Cò không dám mong chờ hạnh phúc xa vời, có thế không cảm thấy cô đơn đã là hạnh phúc lắm rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui