Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Thịnh Cảnh Tây nhìn Giang Nguyệt hồi láu mới hỏi: “Vậy bệnh của cô thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?”

Anh ta có vẻ không giỏi ăn nói lắm, cách nói chuyện rất vụng về và thẳng thừng: “Tôi đã điều tra một chút, biết chuyện cô bị chứng rối loạn lưỡng cực. Gần đây… đã ổn chưa?”

“vẫn ổn.” Giang Nguyệt gật đầu: “Gần đây tôi uống thuốc đều đặn, tâm trạng ổn định.”

Nửa câu đầu là thật, nửa câu sau là giả.

Thật sự cỏ không hề ổn.

Dù ban ngày cô ấy có vui vẻ đến đâu, công việc bận rộn đến mức nào, đến khuya cô vẫn sẽ mở to đôi mắt trống rỗng, nhìn thẳng lên trần nhà.

Mọi thứ vô cùng tịch mịch này, chung quanh trống rỗng chỉ còn lại cảm giác cô độc của mình, làm cho nàng luôn khao khát được ‘giải thoát’.

Cô giống như một đám mây, nhẹ đến mức không bao giờ có thể rơi xuống đất.

Lý do khiến cỏ bắt đầu dùng thuốc là vì chị Trần nhận ra có điều gì đó không ổn, vì vậy ép cô uống thuốc an thần đúng giờ, lo lắng về trạng thái cảm xúc của cô.

Giang Nguyệt luôn biếu hiện rất tích cực, nhưng cô không biết rằng trong mắt của cò đều là u ám, không còn vẻ lấp lánh như xưa nữa.

Cô giống như một ngọn nến đã thiêu đốt đến tận cùng, nhưng vẫn tiếp tục tự đốt cháy.

Kì thực đã là dầu hết đèn cạn.

Trong xe quá yên tĩnh, Thịnh cảnh Tây bảo tài xế bật radio để nghe tin tức, nhưng vừa mở lên lại nghe thấy tin tức có liên quan đến Tiêu Kỳ Nhiên:

“Theo thòng tin mới nhất, chủ tịch mới của tập đoàn Tiêu thị – Tiêu Kỳ Nhiên hiện đang đình chỉ mọi hoạt động của công ty vì lý do sức khỏe và trạng thái tinh thần không tốt. Tạm thời tất cả các còng việc đều do người đại diện phụ trách.”

Giang Nguyệt siết chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào.

Sức khỏe kém? Trạng thái tinh thần không tốt?

Chẳng lẽ vết thương xấu đi sao?

Cô cụp mắt xuống, khắc chế xúc động muốn liên lạc với anh.

“Tắt đi, ồn ào quá.” Thịnh cảnh Tây nhận thấy được cảm xúc của Giang Nguyệt, lại mở miệng bảo tài xế tắt radio.

Trong xe yên tĩnh.

Thịnh Cảnh Tây không nhịn được nữa, chủ động hỏi cò: “Có muốn hỏi một chút hay không…”

“Không hỏi.” vẻ mặt Giang Nguyệt bình tĩnh: “Không liên quan gì đến tôi.”

“Tôi còn chưa nói là ai mà.” Thịnh Cảnh Tây bất đắc dĩ đỡ trán: “Đang yên đang lành, tại sao lại tự gây khó dễ cho chính mình?”

“Tôi không có tự gây khó dễ gì cả.” Giang Nguyệt trả lời: “Tôi chỉ đưa ra quyết định phù hợp nhất mà thôi.”

Những gì Giang Nguyệt nói có vẻ có lý, nhưng Thịnh cảnh Tây lại không nghĩ vậy.

Thịnh Cảnh Tây thật sự không biết an ủi người khác, vì vậy liền đề nghị dẫn Giang Nguyệt đến chỗ đua xe:

“Kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt, để cho cò cảm nhận cô cảm nhận tiếng động cơ gầm rú một chút nhé?”

Giang Nguyệt rút ra khỏi cảm xúc ảm đạm, nhìn anh cười nói: “Anh luôn nhớ đến bằng lái xe nhỉ?”

Thịnh Cảnh Tây nói: “Nếu là thật lòng yêu thích, làm sao nỡ buông xuống.”

Giang Nguyệt thất thần trong chốc lát, vài giây sau mới lắc đầu cười trả lời hắn: “Đây là câu duy nhất có triết lý trong miệng Thịnh đại thiếu gia nói ra.”

“Tôi vẫn luôn rất triết lý, chỉ do cô không quan sát tỉ mỉ đó thôi.” Thịnh Cảnh Tây nhún vai:

“Có mang theo bằng lái xe của tôi không? Tôi dẫn cô đi gặp bảo bối của tôi.”

Giang Nguyệt chưa bao giờ biết rằng Hoa Thành có một đường đua khổng lồ như vậy, đường đua kéo dài đến tận ngọn núi, với những lá cờ sặc sỡ tung bay ở lưng chừng núi.

Gió ở đây mạnh hơn ở bên trong thành phố sầm uất, tóc của Giang Nguyệt tung bay khắp nơi, cô chỉ đơn giản tháo dây buộc tóc, để mái tóc đen xõa xuống.

Đến nơi, Thịnh cảnh Tây như bị bơm đầy máu gà, cả người mặt mày hớn hở, thuần thục lấy chìa khóa xe từ trong túi ra:

“Lên nào, tỏi chở cỏ đi dạo mấy vòng.”

Anh leo vào chiếc xe đua công thức đã được cải tiến, sau đó huýt sáo với Giang Nguyệt, bảo cò mau lên xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui