“Cô uống nhầm thuốc à…”
Bị Giang Nguyệt trừng mắt một cái, Thịnh Cảnh Tây nuốt khan, vội vàng lảng tránh sang chuyện khác: “À, đi thôi, đi thôi nào...”
Từ trong phòng đi ra, cũng không cần chờ Thịnh Cảnh Tây hất tay mình, Giang Nguyệt cũng nhanh chóng buông tay anh ta ra, sải bước đi về phía trước.
Thịnh Cảnh Tây trợn tròn mắt, ý thức được có điều gì đó vô lý, anh ta không thể tin được mà hỏi cô: “Cô đang lấy tôi làm bình phông đó à?”
“Chúc mừng anh, trả lời đúng rồi.” Khóe miệng Giang Nguyệt cong lên, như thể ban nãy chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì:
“Đi thôi, ban nãy để anh chờ lâu rồi, em mời anh ăn cơm.”
Tại tầng 19 của tòa nhà Giang San, một người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát đất rộng lớn, nhìn theo hình bóng của hai người đang rời đi.
Tiêu Kỳ Nhiên không thể kìm xuống sự khó chịu trong lòng.
Advertisement
Đã lâu rồi không hút thuốc, lúc anh sờ hộp thuốc lá, lại phát hiện bên trong đã hoàn toàn trống rỗng từ lâu rồi.
Tiêu Kỳ Nhiên vo vỏ hộp lại rồi ném vào thùng rác.
Vừa đúng lúc Tiết An đẩy cửa tiến vào đưa văn kiện, Tiêu Kỳ Nhiên liền bảo anh ta đi ra ngoài mua giúp mình một bao thuốc lá, nhưng nói được một nửa liền khựng lại: “Quên đi, không cần mua nữa.”
Thấy hành động khó hiểu của ông chủ, Tiết An do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Tiêu tổng, ngài làm như vậy là vì cái gì?”
“Cho dù ngài bỏ thuốc lá hay giúp chị Giang Nguyệt tìm lại cha mẹ ruột thì cô ấy cũng cũng chưa chắc sẽ làm hòa với ngài, nếu đến lúc đó quan hệ giữa hai người vẫn như hiện tại thì phải làm sao bây giờ?”
Tất cả những gì Tiêu Kỳ Nhiên đã làm có thể trở nên vô ích.
Giang Nguyệt không thèm để ý anh có hút thuốc hay không, cũng không quan tâm việc trên người anh có ám mùi thuốc lá hay không, cho dù đến lúc anh giúp cô tìm được cha mẹ ruột thì có lẽ cũng chỉ nhận được một câu “cảm ơn” xa cách mà thôi.
Không còn cảm xúc dư thừa nào khác.
Tiêu Kỳ Nhiên thoáng chốc im lặng.
Một lát sau, anh mới nhếch môi cười một tiếng: “Tôi làm những thứ này, cũng không phải vì muốn đòi bất cứ thứ gì từ cô ấy.”
Lúc trước anh luôn lo lắng sẽ đánh mất Giang Nguyệt, nhưng hiện tại đã xác định cô sẽ không trở lại nữa, trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên ngược lại còn bình thản tĩnh tâm hơn ban đầu.
Không còn vì mục đích gì khác, anh chỉ muốn làm cho cô ấy được hạnh phúc.
Còn những chuyện khác, cứ để thuận theo tự nhiên vậy.
...
Công việc quay phim đã hoàn tất, Thịnh Cảnh Tây chủ động mời Giang Nguyệt đến tập đoàn Thịnh Thế tham quan một chuyến.
Giang Nguyệt rảnh rỗi đến nhàm chán, vì vậy theo anh ta đi dạo một vòng trong công ty, lát sau, Thịnh Cảnh Tây lại giúp bố mình mở một cuộc họp, đến lúc muộn mới lười biếng đi ra khỏi văn phòng.
“Tôi thật sự không thể quản lý nổi công ty này.” Thịnh Cảnh Tây vươn vai, miệng ngáp liên tục:
“Năm đó thật sự nên để mẹ sinh cho tôi thêm một em trai một em gái, nếu không họ Thịnh sớm muộn gì cũng táng gia bại sản thôi.”
Giang Nguyệt nhíu mày, đề nghị: “Anh cũng nên thử học một khóa quản lý đi, sau này chú Thịnh cũng yên tâm hơn.”
Thịnh Cảnh Tây chép miệng: “Tôi thấy cô có tài năng quản lý, nếu cô là em gái ruột của tôi thì tốt rồi. Hay là để bố tôi nhận cô làm con gái, sau này công ty cứ để cho cô quản lý.”
Thật đúng là cha nào con nấy.
Giang Nguyệt “ha ha” với anh ta vài cái, sau đó gạt bỏ vấn đề này, trong lúc hai người chuẩn bị trở về khách sạn thì một chiếc Rolls-Royce cổ điển bất ngờ dừng ở trước mặt bọn họ.
Thịnh Cảnh Tây không chú ý lắm, nhưng Giang Nguyệt thì biết rất rõ biển số xe này.
Tài xế xuống xe trước, vòng tới trước cửa xe phía sau, khom người cung kính mở cửa mời người bên trong xuống xe. Tiêu Viễn Phong từ ghế sau bước ra ngoài, trong tay vịn một cái nạng gỗ, trên người mặc âu phục lịch sự tôn quý, trên gương mặt ông thoáng vẻ âu sầu mệt mỏi.
Tiêu Viễn Phong mở miệng, giọng nói điềm tĩnh ấm áp: “Cô Giang Nguyệt.”
Giang Nguyệt cũng gật đầu theo: “Bác Tiêu.”