Tài xế tiến lại gần ghé vào tai Tiêu Viễn Phong thì thầm gì đó, sau đó ông quay ra thấp giọng nói với anh ta vài câu, người tài xế liền cầm tệp văn kiện bước nhanh vào tập đoàn Thịnh Thế.
Mục đích ban đầu của Tiêu Viễn Phong khi đến đây là để nói chuyện hợp tác với tập đoàn Thịnh Thế, nhưng không ngờ lại gặp được Giang Nguyệt ở nơi này.
“Thân thể của bác Tiêu gần đây thế nào rồi?” Giang Nguyệt mỉm cười hỏi thăm ông.
“Cũng ổn định, chỉ là gần đây tôi phải quản lý toàn bộ việc của công ty, vì thế mà có chút mệt mỏi.”
Advertisement
Giang Nguyệt cũng đoán được điều này.
Ban đầu tập đoàn Tiêu Thị là do Tiêu Kỳ Nhiên quản lý, nhưng hiện tại anh lại ngưng hoạt động, mà trên dưới công ty mấy ngàn người vẫn phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, công ty cũng phải tiếp tục hoạt động, trọng trách đương nhiên phải giao cho lão giám đốc già đang ở ẩn như Tiêu Viễn Phong.
Tiêu Viễn Phong nhìn thẳng vào mắt cô, bàn tay siết chặt cây chống: “Nếu như không ngại, tôi có thể nói chuyện riêng với cô Giang một lúc không?”
Thái độ của ông lịch sự và chân thành, làm cho người ta không tìm được lý do cự tuyệt.
Giang Nguyệt gật gật đầu, quay sang bảo Thịnh Cảnh Tây trở về trước.
Lên xe Tiêu Viễn Phong, Giang Nguyệt cũng không tỏ ra khách khí nữa, cả người thả lỏng dựa vào đệm xe.
Không câu nệ, cũng không cố ý.
“Gần đây cô không liên lạc với A Nhiên sao?”
Tiêu Viễn Phong dẫn dắt đề tài trước, Giang Nguyệt trả lời rất tự nhiên: “Không còn nữa ạ.”
Biểu cảm trên gương mặt của cô quá đỗi bình thản, Tiêu Viễn Phong không nhịn được mà rũ mắt liếc cô một cái.
“Đoạn tình cảm này, xem ra vẫn là cô Giang Nguyệt dễ buông tay hơn A Nhiên nhà tôi.” Ông ngưng một chút rồi tiếp tục:
“Tôi không nghĩ rằng ngay từ ban đầu cô đã thật lòng với nó.”
Giang Nguyệt trầm mặc, không đáp lời ông.
Tiêu Viễn Phong cũng không ép cô phải đáp lại lời mình, chỉ chậm rãi mở miệng:
“Nó muốn đoạt lấy quyền lực từ tay tôi, là vì cô. Bây giờ nó chọn từ bỏ, cũng là bởi vì cô.”
Giang Nguyệt lạnh nhạt cắt lời ông: “Những thứ này không phải do cháu ép anh ta, vì vậy bác không nên trách cháu.”
“Tôi không trách cô.” Khuôn mặt Tiêu Viễn Phong rất bình tĩnh, ông đã sống quá nửa đời người, con mắt nhìn người đương nhiên cũng sẽ khác:
“Thằng bé muốn đi vào vết xe đổ của tôi, nhưng tôi không có tư cách gì để ngăn cản nó, dù sao thì tôi cũng chỉ là một kẻ thất bại...”
Về những yêu hận tình thù năm ấy của nhà họ Tiêu, ngày đó Giang Nguyệt ở trong phòng bệnh đã gặp người phụ nữ kia, trong lòng cũng phần nào đoán được tình hình.
Chiếc xe đắt tiền này chạy rất êm và hầu như không có tiếng ồn.
“Là một người cha, lại là một người đàn ông, tôi vốn không nên nhúng tay quá nhiều vào cuộc hôn nhân của con trai mình. Nhưng với tư cách là người đứng đầu Tiêu gia, tôi nhất định phải lấy sự nghiệp gia tộc làm trọng, cô có thể hiểu được không?”
Không hổ danh là bố ruột của Tiêu Kỳ Nhiên, tư thái nói chuyện của hai cha con cũng giống nhau.
Giang Nguyệt mím môi, mỉm cười: “Hình như bác Tiêu đã hiểu lầm rồi, cháu không có ý nghĩ gả cho Tiêu Kỳ Nhiên, càng không có hứng thú làm tình nhân của anh ta.”
“Đương nhiên tôi biết.” Tiêu Viễn Phong mở miệng:
“Ý định ban đầu của tôi là không muốn để cho nó đi theo con đường cũ của tôi, cô biết đấy, như vậy sẽ chỉ hủy hoại cuộc sống của thằng bé.”
“Lúc còn trẻ tôi nhu nhược, không thể đưa ra quyết định cho cuộc sống của chính mình, vì vậy mới làm cho hai người phụ nữ bên cạnh không hạnh phúc, không thể cho Úc Tuyết một lời giải thích, càng làm chậm trễ cả đời của Gia Lan.”
Cái tên Úc Tuyết này Giang Nguyệt nhớ rất rõ, là người phụ nữ lúc ấy cô đã gặp ở trong phòng bệnh.
“Đời này của tôi sắp qua rồi, nhưng nghĩ đến A Nhiên cũng đi theo con đường này, người làm bố như tôi thật sự không đành lòng.”
Tiêu Viễn Phong thở dài một tiếng, giọng điệu tang thương mà trầm thấp: “Cả tôi và mẹ nó đều luôn cấm cản A Nhiên, thằng bé chẳng mấy khi được làm điều mà nó muốn.”
“A Nhiên vốn không bao giờ cãi lại cha mẹ, ngoại trừ mấy lần này. Đều là vì nó muốn được quang minh chính đại ở bên cô.”