Giang Nguyệt được đưa vào bệnh viện, bác sĩ kiểm tra toàn diện cho cô, xác định cô bị tê cóng nhẹ, sau khi xác định không có vấn đề nghiêm trọng nào khác, Tiêu Kỳ Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Sự chú ý của anh hoàn toàn đổ dồn vào Giang Nguyệt, y tá nhìn thấy tay trái của anh đang nắm chặt, hỏi anh có cần giúp đỡ không.
Lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên mới buông tay ra.
Trong lòng bàn tay toàn là máu, máu khô đã đông lại.
Trong lúc đi tìm Giang Nguyệt, anh bị vấp ngã, lòng bàn tay bị tảng đá hay cành hoa gì đó cào xước, để lại một vết thương thật dài, miệng vết thương cũng rất sâu.
Chỉ lo cứu Giang Nguyệt, Tiêu Kỳ Nhiên gần như không cảm nhận được sự đau đớn trên tay.
Sau khi xác nhận Giang Nguyệt không có việc gì, anh đi theo y tá băng bó đơn giản, giữa chừng còn dặn dò bác sĩ không được tiến hành khám tâm lý cho Giang Nguyệt.
Tinh thần cô vừa mới chịu căng thẳng, không thích hợp tiếp nhận kiểm tra.
Advertisement
Chờ lúc anh băng bó tay xong trở lại phòng bệnh của Giang Nguyệt, một nhóm người đã rời đi.
Bọn chị Trần là nhóm đầu tiên chạy tới, Tiểu Diệp khóc hơn nửa ngày, khóc đến lả người. Trái ngược, Tĩnh Nghi lại rất bình tĩnh, liên tục nói “Tôi biết mà”, còn bảo Giang Nguyệt sau này đừng hù dọa họ như vậy.
Thịnh Cảnh Tây cợt nhả nói cô không có tiền đồ, kết quả nói được một nửa thì rơi nước mắt, hung tợn nói nếu cô lại làm như thế thì sẽ không nhận đứa em gái là cô nữa.
Đêm đã khuya, ngay cả Thịnh Sóc Thành cũng bị kinh động, gọi điện thoại răng dạy cô vài câu, nói ngày mai gặp mặt sẽ giáo huấn cô, sau đó cúp điện thoại.
Giang Nguyệt tưởng rằng Thịnh Sóc Thành quá trầm tĩnh. Nhưng sau này cô mới biết, tối hôm đó sau khi ông biết chuyện thì lập tức đau tim, lại sợ cô lo lắng nên không nói cho cô biết.
Lúc cô ngắt điện thoại, Tiêu Kỳ Nhiên vừa lúc đẩy cửa tiến vào.
Giang Nguyệt vừa nhìn liền thấy cái tay bị thương được băng lại của anh, lên tiếng hỏi: “Sao tay anh lại bị thương?”
“Không sao đâu.” Tiêu Kỳ Nhiên cụp mắt liếc nhìn tay mình, sau đó trực tiếp đút vào túi: “Chỉ bị trầy một chút, không có gì nghiêm trọng.”
Giang Nguyệt trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi.”
“Bây giờ đến lượt em nói câu này?” Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày nhìn cô.
Lúc này Giang Nguyệt thật sự không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Kỳ Nhiên, cô cụp mắt xuống nói: “Đều là lỗi của tôi.”
Cảm xúc của cô hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của cô, khi hạnh phúc và đau khổ đạt một mức độ nào đó sẽ khiến cho tâm tình của cô trở nên quá khích.
Nhưng khi ở bên anh, cô dường như cảm thấy thoải mái hơn.
“Em không có gì muốn nói với tôi à?” Tiêu Kỳ Nhiên ngồi ở bên giường cô, dịu dàng nói:
“Đêm nay làm ầm ĩ như vậy, chỉ một câu xin lỗi?”
“...Vậy… Cảm ơn.”
“Cảm ơn thế nào?” Anh đã sớm đoán được cô định nói gì: “Lần trước tôi đã dạy em rồi, tỏ ra có thành ý một chút đi.”
Giang Nguyệt xấu hổ, đồng thời cũng giật mình.
Cô không biết nên diễn tả cảm giác này như thế nào, rõ ràng mấy tiếng trước cô còn tưởng rằng mình sẽ nói lời tạm biệt với thế giới này, nhưng hiện tại anh lại dễ dàng khiến cô vui vẻ.
Không ai nói một lời nào về chuyện vừa xảy ra.
Giống như làm như thế thì chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
“Là tôi gây thêm phiền phức cho anh.” Giang Nguyệt nói, ánh mắt lại rơi vào trên tay Tiêu Kỳ Nhiên, cô đoán đây tuyệt đối không đơn giản chỉ là một vết trầy.
Cứ như vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng cô càng sâu hơn.
“Giang Nguyệt, tôi đã nói rất nhiều lần.” Tiêu Kỳ Nhiên chú ý tới ánh mắt của cô, lần thứ hai thu hồi bàn tay đã vươn ra: “Em không gây thêm phiền phức cho tôi.”
Giang Nguyệt và anh im lặng nhìn nhau.
Cô hỏi: “Sao anh lại tốt với tôi như vậy? Lời nói của tôi rất gây tổn thương.”