Nước từ vòi chảy ra ào ạt, Giang Nguyệt điên cuồng không ngừng cọ rửa mu bàn tay mà Dư Quảng Bình vừa chạm vào, đồng tử đều bởi vì hận ý mà trở nên đỏ như máu.
Da ở mu bàn tay bị chà xát đến rách, nhưng cô lại dường như không biết đau.
Bản thân Dư Quảng Bình là một tên biến thái, kể từ sau vụ tai nạn, hắn ta càng ngày càng nghiêm trọng. Phương thức đùa bỡn phụ nữ cũng trở nên biến thái và kinh tởm hơn, nổi tiếng là hay tra tấn phụ nữ.
Bị người như Dư Quảng Bình đụng chạm, Giang Nguyệt cảm thấy như có sâu bọ đang bò khắp người.
Đứng trước gương, Giang Nguyệt có thể nhìn thấy đôi ngươi đỏ bừng của mình, cùng sắc mặt tái nhợt có chút tiều tụy.
Cô thở dài một tiếng, cúi đầu lục lọi trong túi xách, cố gắng tô lại son môi để cải thiện sắc mặt, để lát nữa quay lại sẽ không có vẻ mệt mỏi như vậy nữa.
Ngay khi cô vừa trang điểm xong, trong gương đột nhiên xuất hiện thêm một gương mặt của người khác.
"Nếu cảm thấy ghê tởm, vừa rồi lại giả bộ bộ mặt lấy lòng kia là làm cho ai xem?"
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng, ngữ khí tản mạn: “Trước mặt một bộ dáng, sau lưng lại một bộ dáng khác. Diễn xuất thật đúng là xuất thần nhập hóa.”
"Chẳng lẽ đêm nay hắn muốn ngủ cùng cô, cô vẫn có thể chịu buồn nôn đi cùng hắn sao?"
Giang Nguyệt rốt cuộc chịu không nổi nữa, xoay người dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Tiêu Kỳ Nhiên, mấy giây sau trong cổ họng mới phát ra âm thanh nức nở:
“Tiêu Kỳ Nhiên, vì ai mà tôi phải làm như vậy?”
Nước mắt lưng tròng, cô cắn chặt môi, bàn tay rủ xuống bên cạnh cũng siết chặt:
“Nếu tôi trở mặt với Dư Quảng Bình, anh sẽ bảo vệ tôi như bảo vệ Tần Di Di sao?”
Người đàn ông đưa mắt nhìn cô, trầm giọng đáp: “Sẽ không.”
Nghe được câu trả lời như dự liệu, Giang Nguyệt đột nhiên bật cười, lùi về sau hai bước, thân thể tựa vào bồn rửa mặt.
Cô cảm thấy rất buồn cười.
“Nếu đã vậy, anh dựa vào cái gì mà chỉ trích tôi trong ngoài bất nhất?” Cô cố hết sức kiềm chế cảm xúc để giọng nói của mình không run rấy.
"Mục đích hôm nay đưa cô đến đây, chính là vì để cô nói chuyện hợp tác với Dư Quảng Bình." Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt giễu cợt:
“Lúc trước hứa hẹn đủ trò, nói chịu được áp lực, hiện tại lại cảm thấy ủy khuất?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn Giang Nguyệt, ánh mắt không chút cảm xúc: “Tự hiểu rõ lý do vì sao cô có mặt ở đây đi, chứ không phải bày ra ủy khuất, khóc lóc than vãn với tôi.”
Lông mi Giang Nguyệt run rẩy.
Cô cắn chặt môi dưới đến mức có thể cảm nhận được mùi máu giữa môi và răng.
Một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy giọng nói của chính mình: “Tôi biết rồi, Tiêu tổng.”
Giang Nguyệt ngước mắt lên, nhìn người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông này đã từng sủng cô đến tận trời, nhưng giờ lại bỏ rơi cô.