Chương có nội dung bằng hình ảnh
Giang Nguyệt vừa nghe những lời này liền biết anh không có ý tiễn cô, ánh mắt rũ xuống, lông mi khẽ run:
“Tôi tự về một mình được. Không cần làm phiền Tiêu tổng.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô chằm chằm, đôi mắt anh đen như mực, hơi híp lại một chút.
“Vậy tôi trở về bệnh viện với Di Di. Cô tự nghĩ biện pháp về nhà, đừng để paparazzi chụp được.”
Hắn lãnh đạm mà lạnh lùng nói: "Nếu không hậu quả cô tự gánh lấy."
Giang Nguyệt thần sắc không thay đổi: "Tôi biết rồi."
Tiêu Kỳ Nhiên nhấc chân đi về phía chiếc xe, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, lại quay đầu lại.
"Sau này nói chuyện cũng đừng nhắm vào Di Di như vậy, cô ấy nghe xong sẽ không vui."
Đôi lông mày xinh đẹp của Giang Nguyệt cau lại, không có giọng điệu gì, chỉ nhàn nhạt đáp: “Nếu nói chuyện với tôi sẽ khiến cô ấy không vui, vậy để cô ấy ít nói chuyện với tôi thôi.”
Cô cũng không phải Tiêu Kỳ Nhiên, không có lý do gì phải chiều chuộng Tần Di Di.
Nói xong, cô cũng không thèm liếc mắt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên,đi thẳng đến ven đường, vừa vặn có một chiếc taxi dừng lại, cô mở cửa xe, ngồi vào.
Xe nhanh chóng rời đi, Tiêu Kỳ Nhiên nhìn bóng lưng xe rời đi, ánh mắt dần dần trở nên tối sầm.
Ngày hôm sau.
Giang Nguyệt quay xong một cảnh quay quan trọng. Trong tiếng khen ngợi của đạo diễn, cô vừa khiêm tốn nói lời cảm ơn, vừa đi vào phòng thay đồ.
Cô còn chưa thay xong bộ quần áo đang mặc thì điện thoại trong túi đã reo lên.
Là Tống Du gọi tới.
Giang Nguyệt tiện tay nhận lấy: “Luật sư Tống, tìm tôi có việc gì sao?”
Tống Du: “Không việc gì sẽ không gọi đến rồi. Hôm nay tôi đến tìm Giang đại minh tinh đòi nợ đây.”
Giọng điệu của anh rất thoải mái và thân thiện: “Hôm nay tôi có việc ở gần chỗ cô ở. Cô có muốn cùng ăn một bữa không?”
Giang Nguyệt trong đầu nhanh chóng suy nghĩ một chút lịch trình hôm nay:
“Được. Hôm nay tôi rãnh. Anh muốn ăn cái gì? Tôi mời.”
Tống Du ở đầu bên kia điện thoại cười nói: "Đồ ăn ở nhà hàng tôi ăn chán rồi, không biết có cơ hội nếm thử đồ ăn do chính tay cô nấu không?"
Giang Nguyệt không nghĩ nhiều, vui vẻ đồng ý.
Lúc cô trở lại Thụy Uyển, Tống Du dường như đã chờ rất lâu, tay cầm một túi đầy rau củ đứng ở cửa.
Tống Du ăn mặc giản dị, so với bình thường trẻ hơn mấy tuổi, ánh nắng giữa trưa chiếu lên người anh, phác họa đường nét ôn nhu.
Lúc Giang Nguyệt xuống xe, vẫy vẫy tay với anh: “Luật sư Tống, chờ lâu rồi.”
Tống Du xoay người lại, nhìn thấy Giang Nguyệt, cũng mỉm cười với cô: “Không đợi lâu, lúc nãy tôi thuận đường đi siêu thị phía trước mua chút đồ luôn.”