Tiểu Phúc nhún vai, “Ta cũng không nhìn rõ, chắc là người trong hẻm thôi.
”
Nguyễn Ngọc Vi vỗ ngực, như thể đang trấn an Tiểu Phúc, lại như trấn an chính mình, “Nếu là người trong hẻm, chắc là họ để hoa quả vào giếng để ướp lạnh.
”
“Cũng đã khuya rồi, ngươi mau về đi, đừng để Hoa gia gia lo lắng.
”
Nước trong giếng mát lạnh, bình thường, người trong hẻm mua hoa quả về đều múc một thùng nước từ giếng để ướp lạnh, hoặc trực tiếp thả hoa quả vào giếng, lúc muốn ăn thì kéo lên.
Tiểu Phúc đi rồi, Nguyễn Ngọc Vi bận rộn trong bếp thêm một canh giờ, mới xoa vai rồi tắt bếp lò.
Thịt này hầm qua đêm, ngày mai sẽ mềm và thấm vị.
Nguyễn Ngọc Vi kiểm tra lần cuối, chắc chắn lửa trong lò và đèn lồng đều đã tắt, nàng mới ngáp dài, đóng cửa về nhà.
Quán ăn nằm bên phải con hẻm, thật ra nhà kho phía sau quán nếu thông qua thì có thể đi thẳng đến sân nhỏ mà nàng đang thuê.
Nhưng vì chủ quán ăn và chủ sân nhỏ là hai người khác nhau, nàng cũng không biết có thể ở đây bao lâu, nếu đào lỗ rồi sau này lại phải vá lại, nàng thấy tốt hơn là đi thêm vài bước về nhà.
Khi nàng đi đến đầu hẻm, bỗng một cơn gió thổi qua, ngọn nến trong đèn lồng lập lòe, thổi khiến Nguyễn Ngọc Vi cảm thấy có chút ớn lạnh.
Giờ nàng có chút hối hận vì không đào thông giữa quán và sân nhỏ rồi!
Càng đến gần giếng, lời Tiểu Phúc nói cứ vang vọng trong tai nàng…
Bất chợt “két” một tiếng, một bóng đen dao động bên trái.
Nguyễn Ngọc Vi vốn đã căng thẳng, sợ hãi thét lên một tiếng, đèn lồng trong tay cũng rơi xuống.
Người mở cửa ra cũng dường như bị tiếng thét của nàng làm giật mình.
“Nguyễn nương tử?”
Giọng nói có vẻ quen, ngọn đèn đã tắt, nhờ ánh trăng, nàng mới nhìn rõ, đó là người con thứ của gia đình sống ở căn bên trái.
Nguyễn Ngọc Vi vẫn còn sợ hãi, vỗ ngực, “Làm ta sợ chết khiếp!”
Hôm nay nàng đã bị dọa đủ rồi, thêm vài lần nữa chắc nàng sẽ đi gặp bà cố mất!
Thạch Thiên Hỷ cười áy náy, “Ta đã thấy cô từ trước rồi, sợ dọa cô nên không dám lên tiếng, không ngờ vẫn dọa cô rồi.
”
Nguyễn Ngọc Vi nhặt đèn lồng lên, “Ngươi ra ngoài cũng không mang đèn lồng, cả một bóng đen to lớn lắc lư qua lại, người nhát gan thật sự bị ngươi dọa chết mất thôi!”
Thạch Thiên Hỷ bước đến bên giếng, “Ta lấy hoa quả ướp lạnh trong giếng, nghĩ là ngay trước cửa, trăng lại sáng nên không mang đèn lồng.
”
Nói xong, hắn kéo lên một cái lưới đầy những quả đào ướt đẫm nước.
“Nguyễn nương tử có muốn ăn đào không?” Thạch Thiên Hỷ lấy ra hai quả đào lớn từ trong lưới đưa cho nàng.
Nguyễn Ngọc Vi xua tay, “Cảm ơn, ta không ăn được đào, ăn vào sẽ nổi mẩn.
”
Thạch Thiên Hỷ ồ một tiếng, “Vậy ta về trước đây, cũng muộn rồi, Nguyễn nương tử cũng mau về nghỉ đi.
”
Thạch Thiên Hỷ xách đào, vết nước từ lưới kéo dài từ giếng đến tận cửa nhà bên trái.
Nguyễn Ngọc Vi nhìn bóng dáng hắn quay về, thở phào nhẹ nhõm, nàng cầm chiếc đèn lồng đã tắt, bước chân nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đúng là tự mình dọa mình, làm gì có nhiều vụ án như vậy, mà sao lại để nàng gặp hoài cơ chứ!
Đến cửa nhà, Nguyễn Ngọc Vi cắm cán đèn lồng vào cái lỗ trên tường.
Mở khóa xong, trước khi vào cửa, nàng vô thức nhìn về phía giếng.
Chợt thấy Thạch Thiên Hỷ lại đem túi đào đó thả trở lại giếng, Thạch Thiên Hỷ như cảm nhận được ánh mắt của nàng, quay đầu lại nhìn, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa, còn vẫy tay chào nàng.
Nguyễn Ngọc Vi miễn cưỡng nở một nụ cười đáp lại, gật đầu rồi vội vàng bước vào nhà.
Trong lòng nàng vẫn thấy khó chịu lạ thường!
Thạch Thiên Hỷ là con trai thứ hai của nhà họ Thạch, nàng mới chuyển đến đây được một tháng, nhưng những câu chuyện truyền kỳ về nhà họ Thạch nàng đã nghe không ít.
Nghe nói, hồi nhỏ Thạch Thiên Hỷ là thần đồng, không chỉ đọc sách mà học chữ cũng đều chỉ cần một lần là nhớ.
Thạch đại tẩu đối với người con trai thứ này đặt rất nhiều kỳ vọng.
Nhưng khi trưởng thành, Thạch Thiên Hỷ không giống như mọi người tưởng tượng, không thi đậu Trạng Nguyên, không làm quan lớn.
Thạch Thiên Hỷ thi rớt ba lần, đã phá vỡ hoàn toàn truyền thuyết về thần đồng của hẻm Thông Hoa.
Từ khi chuyển đến, số lần Nguyễn Ngọc Vi gặp Thạch Thiên Hỷ đếm trên đầu ngón tay, phần lớn thời gian hắn đều trầm lặng ít nói, thỉnh thoảng gặp người chào hỏi mới nở một nụ cười.
Thạch Thiên Hỷ chủ động chào hỏi như hôm nay thật sự rất hiếm!
Chủ động chào hỏi hai lần, đúng là hiếm có trong những điều hiếm có!
Ngôi nhà mà Nguyễn Ngọc Vi thuê không lớn, nhưng cái sân nhỏ lại rộng hơn cả căn nhà! Trong sân toàn là những loại rau củ phơi khô mà nàng chuẩn bị cho những món ăn mới sẽ đưa lên thực đơn sau này.
Sau khi gom hết các loại rau khô vào căn phòng chuyên dụng để cất đồ, nàng mới về phòng rửa mặt rồi đi ngủ.
Nàng chẳng còn quan tâm đến việc sạch sẽ nữa, chỉ mong đặt đầu xuống gối là có thể ngủ ngay.
Hôm nay quá mệt mỏi rồi, đừng nói đến cánh tay, ngay cả việc nhấc mí mắt lên nàng cũng không còn đủ sức nữa!
Sáng hôm sau, Nguyễn Ngọc Vi bị đánh thức bởi ánh nắng chói chang chiếu vào từ cửa sổ.
Khi tỉnh dậy, nàng vẫn còn ngơ ngác một lúc, bởi bình thường mỗi khi nàng dậy thì trời vẫn chưa sáng.
Thế mà bây giờ, trời không chỉ sáng, mà còn rực rỡ ánh mặt trời!
Nàng! nàng tối qua thực sự ngủ ngon không mộng mị suốt cả đêm?!
Nguyễn Ngọc Vi không chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, mà còn thấy tai mắt đều rất tỉnh táo!
Nàng đã bảo mà, bình thường lúc nào cũng uể oải, ngáp liên tục là vì suốt đêm mơ mộng lung tung, không thể ngủ ngon! Bây giờ xem ra, có phải bệnh mộng mị của nàng đã khỏi rồi không?!
Nguyễn Ngọc Vi vội vàng dậy rửa mặt chải đầu, hôm nay nàng còn có việc quan trọng phải tới Đại Lý Tự nữa!
Khi ra khỏi nhà, nàng phát hiện đầu ngõ rất náo nhiệt, người dân tụ tập đông nghịt.
Ngoài những người hàng xóm quen mặt, còn có cả! binh lính của Đại Lý Tự?!
Trong đầu nàng đột nhiên hiện lên hình ảnh của Thạch Thiên Hỉ mà nàng gặp tối qua.
Khóe miệng nàng không khỏi giật giật vài cái, chẳng lẽ Thạch Thiên Hỉ đã nhảy xuống giếng rồi sao…
Có phải nàng xui xẻo đến mức cứ mở tiệm đối diện Đại Lý Tự là lại dính phải án mạng hay không?!
Bây giờ không còn nằm mơ nữa, mà trực tiếp trở thành nhân chứng thật rồi sao?!
“Lỗ đại tẩu, tẩu bình tĩnh! Bắt người là phải có chứng cứ!”
Một tiếng gầm to vang lên, phá vỡ sự ồn ào của đám đông.
Nguyễn Ngọc Vi khóa cửa nhà rồi mới tiến lại ngõ, âm thanh kia hình như là của Mã đại nhân.
Trên mặt đất cạnh giếng, có một bộ y phục và vài túi quả dưa.
Ba bốn binh lính đang kéo chặt dây thừng, có vẻ như trong giếng còn thứ gì đó cần được kéo lên.
Lữ Xuân Sơn nằm úp sát miệng giếng, cúi xuống kêu lên, "Lão Ngũ, tìm thấy chưa?"
Một lát sau, từ trong giếng vọng lên tiếng trả lời, có chút vang dội, “Không thấy gì cả.
”
Không thấy gì cả?
Khi Nguyễn Ngọc Vi đi ngang qua giếng, nàng liếc nhìn xuống dưới, thấy Trương Lão Ngũ đang buộc dây thừng quanh người, lặn ngụp trong nước, dường như đang tìm kiếm gì đó.
“Tìm thấy chưa?” Mã Thiệu Nhân vừa đẩy đám người ra, vừa lau mồ hôi trên trán, chạy lại gần.
Lữ Xuân Sơn chắp tay thưa, “Bẩm đại nhân, trong giếng tất cả mọi thứ đã được kéo lên, nhưng không có thi thể của Lỗ Minh Sinh.
”
Lỗ Minh Sinh??
Nguyễn Ngọc Vi giật mình, Lỗ Minh Sinh nhảy giếng ư? Sao có thể?!
Lỗ Minh Sinh sống đối diện nhà Thạch Thiên Hỉ, cũng chính là ngay bên cạnh nàng.
Nàng thuê căn nhà ở phía trong cùng bên phải, còn nhà họ Lỗ thì ở giữa phía bên phải, hai nhà chỉ cách nhau một bức tường.
Nàng gặp Lỗ Minh Sinh rất thường xuyên, cậu ấy là một chàng trai nhiệt tình.
Khi quán ăn của nàng sửa lại nhà bếp, chính Lỗ đại thúc đã giúp đỡ, trong suốt thời gian đó, Lỗ Minh Sinh thường xuyên đến để giúp cha mình làm việc.
Lúc này, Lỗ đại thẩm gần như sắp ngất đi vì khóc, “Con ơi!! Con ở đâu rồi?! Tại sao y phục của con lại ở trong giếng?!”
Trong đám đông, không biết ai đó bỗng nói, “Tìm không thấy người, chẳng lẽ bị thủy quỷ kéo đi thay thế rồi?”
Lời này vừa thốt ra, đám người lập tức nhốn nháo cả lên.
Âm thanh kia không lớn, nhưng Nguyễn Ngọc Vi lại nhạy cảm nghe thấy, nàng ngay lập tức nhìn thấy Thạch Thiên Hỉ trong đám người.
Thạch Thiên Hỉ bắt gặp ánh mắt của nàng, trên mặt dường như vẫn treo nụ cười ôn hòa như tối qua.
Nguyễn Ngọc Vi càng cảm thấy nổi da gà!
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.
com”