Nàng có gì để nói chứ!
Nguyễn Ngọc Vi chỉ muốn vặn đầu Lục Nhượng xuống xem trong đó có phải chứa nước không.
Chỉ một câu nói mập mờ của Thạch Thiên Hỉ mà lại đổ oan lên đầu nàng sao?!
Đây là lời mà một vị Thiếu khanh của Đại Lý Tự có thể nói ra sao?!
Thạch Thiên Hỉ bước ra khỏi quán ăn, ánh nắng gay gắt chiếu xuống người hắn, khi ngoảnh lại nhìn quán nhỏ, tầm nhìn không còn rõ ràng như khi hắn còn ở trong quán, không thấy rõ người nhưng lời của Lục đại nhân thì hắn nghe rõ ràng.
Người ở đầu hẻm đã tản đi hết, còn ba người đang núp dưới bóng cây lớn ở đầu ngõ vẫn túm tụm lại nói chuyện.
Thạch Thiên Hỉ nắm chặt gói thịt kho trong tay, rồi sải bước về nhà.
Lục Nhượng nhìn đôi mắt như muốn phun lửa của Nguyễn Ngọc Vi, sắc mặt vẫn không thay đổi, “Ngươi có hiềm khích gì với Lỗ Minh Sinh không?”
Nguyễn Ngọc Vi thầm niệm trong đầu, tiền thưởng, tiền thưởng…
Nàng hít một hơi thật sâu rồi nở nụ cười mỉm, “Bẩm đại nhân, không có hiềm khích gì.
”
Lục Nhượng tiếp tục hỏi, “Vậy ngươi có hiềm khích gì với Thạch Thiên Hỉ không?”
Nàng tiếp tục đáp, “Bẩm đại nhân, cũng không có hiềm khích gì.
”
Lục Nhượng hỏi tiếp, “Không có hiềm khích, vậy tại sao lại bị đổ oan?”
Nguyễn Ngọc Vi suýt nữa không thở nổi, hóa ra ngài cũng biết là bị đổ oan!
Nàng cảm thấy không thở nổi thêm lần nữa, chẳng lẽ cứ liên tục bị dọa như thế này sao! “… Bẩm đại nhân, tiểu nữ cũng không rõ.
”
“Ừ.
” Lục Nhượng khẽ đáp một tiếng.
Ừ? Ý gì đây?
Nguyễn Ngọc Vi còn chưa hiểu ra thì thấy Lục Nhượng rút tay trái đang đặt sau lưng ra, bàn tay hắn đẹp đẽ, ngón tay thon dài rõ ràng, nhưng lại có nhiều vết chai cứng hơn cả tay nàng, trái ngược hẳn với thân phận cao quý của hắn.
Trong lòng bàn tay là một cái túi thêu hoa văn dây leo bằng chỉ vàng.
“Tiền thưởng.
” Hắn đặt cái túi lên bậu cửa sổ, bên cạnh là mẩu bạc vụn nhỏ xíu mà Thạch Thiên Hỉ vừa để lại.
Một trăm lượng vàng!
Hai mắt Nguyễn Ngọc Vi sáng rực, nàng quả thực quá hẹp hòi! Làm sao một người như Lục đại nhân lại có đầu óc ngu ngốc được, Lục đại nhân quả thật là một vị quan tốt vì nước vì dân!
“A, sao lại phiền đến Lục đại nhân tự mình mang đến thế này!” Nàng vội vàng lau tay vào tạp dề, nụ cười rạng rỡ không thể kìm nén nổi nữa.
Khi ngón tay mảnh khảnh của nàng chạm vào lớp lụa mềm mại của chiếc túi thì khựng lại, “Đại nhân, cái túi này sợ rằng tiểu nữ làm bẩn mất, ngài…”
Lục Nhượng không đáp lại, chỉ liếc nàng một cái rồi quay người rời đi.
Nguyễn Ngọc Vi vội vàng gọi theo bóng lưng của hắn, “Đa tạ Lục đại nhân! Đại nhân đi thong thả!”
Ánh mắt nàng lại rơi vào chiếc túi trên tay, không kìm được mà tặc lưỡi hai tiếng, “Chỉ riêng cái túi này e rằng cũng đáng giá mười lượng bạc rồi!”
Nàng nhấc cái túi lên, cảm giác nặng trĩu khiến nàng không thể ngừng cười.
“Nguyễn tỷ tỷ!” Tiểu Phúc vội vã chạy vào, thở hổn hển nói, “Hoa gia gia, ông ấy… ông ấy ngất rồi!”
Nguyễn Ngọc Vi giật thót tim, “Đã đưa đến y quán chưa?”
“Thụ ca đã cõng gia gia đến y quán rồi.
” Nói xong, Tiểu Phúc đột nhiên quỳ xuống, nước mắt rơi lã chã, “Tỷ tỷ, Tiểu Phúc không ham tiền tài, nhưng mà Hoa gia gia…”
Nguyễn Ngọc Vi cúi người đóng chặt lò lửa, cầm theo túi tiền mà Lục Nhượng đưa, quay người đi ra khỏi bếp, nàng kéo Tiểu Phúc đứng lên, “Tiền thưởng đã lấy về rồi! Đi, đến y quán thôi.
”
Khi Nguyễn Ngọc Vi và Tiểu Phúc đến nơi, vừa kịp lúc nhìn thấy tên tiểu nhị của y quán đẩy ngã Bảo Thụ đang cõng Hoa gia gia.
“Đi đi đi, đây không phải là từ thiện đâu, bắt mạch bốc thuốc là phải có tiền!”
“Ngươi làm gì vậy!” Tiểu Phúc như quả pháo nhỏ, lao đến húc thẳng vào bụng tên tiểu nhị, khiến hắn ngã chổng bốn chân lên trời.
Nguyễn Ngọc Vi vội vàng chạy tới, cùng Bảo Thụ đỡ lấy Hoa gia gia đã bất tỉnh.
Nhìn thấy sắc mặt xám xịt của Hoa gia gia, Nguyễn Ngọc Vi lập tức quyết định, “Tiểu Thụ, nhanh! Đưa đến Tế Nhân Đường!”
Kế Nhân Đường là y quán lớn nhất Kinh thành, y thuật đã truyền qua nhiều đời, từ thời tiền triều, mỗi đời đều có người vào cung làm thái y.
Đương nhiên, tiền khám chữa bệnh ở Kế Nhân Đường cũng rất cao, dân thường hiếm ai có khả năng vào đó chữa bệnh, chỉ khi nào có đợt khám miễn phí hàng tháng mới có đông người đến xếp hàng chờ.
Tiểu Phúc biết giờ chưa phải lúc tranh cãi với tên tiểu nhị khinh người này, vừa chạy theo Thụ ca, vừa không quên nhe răng trợn mắt với hắn.
“Ngươi cứ đợi đó cho ta!”
Tên gã nhân viên bò dậy, phủi bụi trên mông rồi phun mạnh hai lần đầy bực bội, "Còn mơ đến Tế Nhân Đường à, ta khinh! Ngay cả lang băm các ngươi cũng không đủ tiền trả đâu!"
Vừa nửa đỡ nửa ôm lấy Hoa gia gia, Nguyễn Ngọc Vi vội vã chạy như bay về phía Tế Nhân Đường.
Cô không biết nhiều về quá khứ của Hoa gia gia, chỉ biết ông đã cưu mang rất nhiều trẻ em bị bỏ rơi và nuôi dưỡng chúng lớn khôn.
Nhiều đứa trẻ lớn lên đã rời đi tìm kế sinh nhai, nhưng hàng tháng vẫn gửi tiền về cho ông.
Tuy nhiên, ông lão lại dùng số tiền đó để tiếp tục nuôi thêm nhiều đứa trẻ khác.
Tiểu Phúc là một trong những đứa trẻ được ông nuôi dưỡng, và nó là đứa nghịch ngợm nhất, khiến ông nhiều lần đau đầu.
Tế Nhân Đường nằm trên phố Huyền Vũ, nơi tập trung rất nhiều quan phủ và gia đình quan lại giàu có.
Khi Bảo Thụ gắng gượng cõng Hoa gia gia tới Tế Nhân Đường, sai dịch ở cổng đã nhanh tay chặn hắn lại.
“Ê ê, hôm nay không phải ngày khám từ thiện đâu!”
Nguyễn Ngọc Vi thở dốc vội vàng tiến lên, “Có tiền! Mang tiền đến rồi!”
Sai dịch nhìn trang phục tươm tất của cô, bán tín bán nghi rồi mới cho họ vào.
Tế Nhân Đường rất lớn, một tòa nhà ba tầng đều thuộc về hiệu thuốc này.
Tầng một có hàng chục tủ thuốc lớn, bảy tám nhân viên bốc thuốc tay cầm đơn bận rộn đi lại giữa các tủ.
Bên cạnh cửa sổ, còn có năm sáu vị lang y trẻ tuổi đang khám và chẩn đoán cho bệnh nhân, nghe nói những người này đều là học trò từ Thái Y Viện, phải hành nghề đủ năm năm mới được vào Thái Y Viện thi cử.
Bảo Thụ theo sự hướng dẫn của nhân viên đặt Hoa gia gia lên một chiếc giường tre trong góc tầng một.
Cậu không kịp lau mồ hôi trên mặt, lập tức quay đầu hét to, "Lang y đâu?!"
Tiếng cậu vang lớn, khiến mọi người trong đại sảnh tầng một đều quay lại nhìn, thậm chí cả những người ở tầng hai cũng thò đầu xuống ngó.
Thế nhưng không ai trả lời cậu.
Đây chính là Tế Nhân Đường, nơi mà bách tính khắp nơi đều khen ngợi hết lời.
Chỉ chăm chăm làm bộ trong những buổi khám từ thiện, còn khi có người nghèo thật sự đến cầu cứu, họ lại thờ ơ bỏ mặc.
Tên nhân viên dẫn đường bấm mũi một cái, "Các lang y đang bận cả rồi, hay là ngươi đi chỗ khác xem thử xem?"
Nhìn đám người ăn mặc sang trọng trong đại sảnh, Tiểu Phúc lại nhìn ông lão nằm trên giường tre với gương mặt nhợt nhạt, hắn tức giận đến mức nước mắt rơi lã chã.
Hắn quỳ sụp xuống đất, vừa dập đầu vừa kêu khóc, "Chúng ta có tiền! Làm ơn cứu ông ta đi! Chúng ta không quỵt nợ đâu!"
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Từ cầu thang tầng hai, một giọng nói trẻ trung vang lên.
Tên sai dịch vội vàng tiến lên hai bước, "Đại công tử, là một lão ăn mày bệnh tật, nhưng các lang y đều đang bận ạ!"
Nguyễn Ngọc Vi ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng cao gầy nơi cầu thang.
Người đó chỉ thờ ơ liếc qua một cái, “Nếu bận, thì cứ đợi đi, đã mở y quán thì phải cứu người, sao lại đuổi bệnh nhân ra ngoài được.
”
Nhân viên vội vàng đáp, “Dạ, tiểu nhân đâu có đuổi người, chỉ là nói bọn họ đến nơi khác trước xem sao thôi ạ.
”
Nguyễn Ngọc Vi cúi đầu hành lễ, “Công tử, tình trạng nguy cấp, xin hãy giúp đỡ.
”
Lần đầu tiên cô cảm nhận được, có lúc ngay cả tiền cũng không có tác dụng.
Người đó khẽ cười một tiếng, “Ta chữa bệnh đắt lắm đấy.
”
Tên nhân viên bên cạnh tiếp lời, “Đại công tử chữa bệnh, mười lượng vàng một lần chẩn đoán.
”
Mười lượng vàng! Nguyễn Ngọc Vi hít sâu một hơi, đây là Hoa Đà tái thế sao, đúng là nói không ngượng.
Tiểu Phúc đã bò dậy, mắt đỏ hoe, “Mười lượng thì mười lượng! Ngươi mau chữa cho ông ta đi.
”
Người kia cười nhạt, “Có tiền thì dễ nói.
”
Y bước xuống cầu thang, lúc đi ngang qua Nguyễn Ngọc Vi, chân khựng lại trong giây lát, rồi bỗng dưng nở một nụ cười.
“Bệnh của cô nương, cần đến trăm lượng vàng mới chữa nổi.
”
Nguyễn Ngọc Vi, “???”
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.
com”