Về Tử Yên, quả thực nàng đã từng mơ thấy.
Giấc mơ này khiến nàng có chút ngượng ngùng khi phải nhắc đến, bởi nàng từng nghĩ đó là một giấc mộng xuân...
Một cô gái khuê các như nàng lại có loại giấc mơ này, suýt chút nữa đã khiến nàng hổ thẹn muốn chết.
Bây giờ nhìn lại, nếu tất cả những giấc mơ của nàng đều là thật, thì Tử Yên...
Người đàn ông thông gian với Tử Yên chắc chắn không thể nào thoát khỏi liên quan, nhưng nàng không nhìn rõ mặt nam nhân đó.
Trong giấc “mơ” ấy, nàng là một cây giá nến, căn phòng tối mờ, nhưng nàng có thể thấy đây là một ngôi nhà vô cùng giàu có.
Ở góc tối có một người đàn ông ngồi, chỉ có thể thấy lờ mờ bóng dáng của hắn.
Tử Yên bưng một khay thức ăn bước vào, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Gia.”
Khi Tử Yên đặt khay lên bàn, nàng mới nhìn rõ dáng vẻ của Tử Yên, là một thiếu nữ đẹp với đôi mày liễu mắt hạnh, đặc biệt là đôi tay nàng ấy, mảnh mai mềm mại như không có xương, ngón tay còn đeo một chiếc nhẫn hồng ngọc, càng làm nổi bật những ngón tay trắng ngần như ngọc.
Nàng nhớ rõ chi tiết này không chỉ vì đôi tay khiến nàng cảm thấy tự ti, mà còn bởi...!cảnh tượng đầy xấu hổ.
Khi Tử Yên nâng bát nhỏ tinh xảo đưa cho nam nhân kia, nàng nghe thấy tiếng nói bỡn cợt của hắn, bảo Tử Yên đút cho mình.
Sau đó, nàng nhìn thấy Tử Yên đưa tay vào bát, lấy ra một quả táo đỏ.
Người đàn ông đó liền đưa cả quả táo lẫn tay của Tử Yên vào miệng...
Cảnh tượng này làm nàng suýt nữa nhảy dựng lên, nhưng tiếc thay nàng chỉ là một cây giá nến, không thể nhảy lên được.
Những gì xảy ra sau đó, nàng chỉ biết nhắm mắt lại, bị ép phải nghe toàn bộ...
Mã Thiệu Nhân nhìn Nguyễn Ngọc Vi, không nói một lời, sắc mặt vừa rồi còn tái nhợt giờ đã đỏ lên thấy rõ, “Nguyễn nương tử, cô...!cô không sao chứ?”
Nguyễn Ngọc Vi giật mình tỉnh lại, vội cúi đầu để che giấu ánh mắt đầy chột dạ, “Ta...!ta không sao.”
Nàng vội vàng tăng tốc độ thái rau, như thể muốn che đậy sự bối rối của mình, tiếng "chặt chặt chặt" liền vang lên khắp căn bếp.
Mã Thiệu Nhân thấy dáng vẻ của nàng càng thêm bối rối, lập tức đứng bật dậy lao tới bên cửa sổ lớn, hai tay bám lấy mép cửa, gương mặt đầy khẩn thiết, “Nguyễn nương tử, nếu cố có manh mối gì, nhất định phải nói ra!”
Nguyễn Ngọc Vi, “...!Đại nhân đùa rồi, trong phủ công chúa, ta làm sao có manh mối gì được.”
Mã Thiệu Nhân cảm thấy đầu óc mình đã bị hai chữ "manh mối" làm cho u mê.
Vụ án của Giả Hồng là trùng hợp, còn vụ án của kẻ buôn người là do hắn đích thân trải qua, nhưng nàng mới đến kinh thành có một tháng, làm sao có thể biết được manh mối của phủ công chúa.
“Là ta hồ đồ rồi, cô làm sao có thể có manh mối về phủ công chúa được.”
“Tử Yên là cung nữ được đưa vào cung từ nhỏ, hầu hạ công chúa từ khi còn bé.
Khi công chúa xuất cung lập phủ, nàng ấy cũng theo công chúa xuất cung.”
Nguyễn Ngọc Vi lén nhìn Mã đại nhân đang cau mày, sau đó đặt mâm thức ăn đã chuẩn bị xong lên khay, “Ở nhà cao cửa rộng luôn có nhiều tranh đấu, huống chi là hoàng gia.”
“Đại nhân nên ăn no trước đã, có sức mới có thể đối phó với bọn họ.”
Nàng bưng cơm ra khỏi bếp, rồi lấy thêm một chiếc bát nhỏ, gắp một ít dưa muối chua cay, “Hôm qua thấy ngài thích, hôm nay ta lại làm thêm để ngài ăn khai vị.”
Mã Thiệu Nhân nhìn mâm thức ăn trước mặt, xoa xoa tay tạm thời quên đi những vụ án phiền phức kia, “Nguyễn nương tử nói đúng, ăn no trước đã, vụ án này không thể chỉ mình lão Mã ta gánh, đợi vụ án của Giả Hồng khép lại, rồi kéo cả Lão Tiêu và Lão Trần vào!”
Nguyễn Ngọc Vi không dám tiếp lời nữa, sợ rằng Mã đại nhân sẽ lại phát hiện ra điều gì.
Nàng vội đáp vài câu rồi nhanh chóng chạy vào bếp.
Đây là kinh thành, không phải Kính Châu, ngay cả thiếu gia của một tiệm thuốc cũng có thể cố ý gây khó dễ cho nàng, huống chi là phủ công chúa.
Chuyện này chắc chắn không chỉ đơn giản là một vụ án giết người, nếu nàng bị cuốn vào, chỉ e sẽ trở thành một “Tử Yên” chết oan khác.
Nàng đã vất vả đến kinh thành, không phải để phá án.
Trong lòng Mã Thiệu Nhân vẫn còn nhiều chuyện bận tâm, nên hắn ăn vội vàng, ăn xong liền đặt tiền xuống rồi vội vã quay về Đại Lý Tự.
Chỉ khi bóng dáng hắn khuất hẳn, Nguyễn Ngọc Vi mới từ bếp bước ra thu dọn bát đĩa.
Đến chiều tối, quán ăn nhỏ của nàng bắt đầu đông khách hơn, nàng bận rộn dần lên, cuối cùng cũng tạm thời gạt bỏ được những suy nghĩ kia.
Khi Tiểu Phúc đến, Nguyễn Ngọc Vi đang bận rộn trong bếp.
Hắn đứng ở cửa, nhìn Nguyễn tỷ đang tất bật, rồi xoa xoa tờ ngân phiếu trong ngực.
Đây là tờ ngân phiếu mà sau khi từ Tế Nhân Đường ra, tỷ tỷ đã cố ý đến ngân hàng đổi cho hắn, chia cho Kính năm mươi lượng.
Sau khi Hoa gia gia tỉnh lại, biết chuyện hắn nhận tiền của tỷ tỷ, ông đã mắng hắn một trận thậm tệ.
Ông nói rằng, tỷ tỷ giúp hắn chưa bao giờ mong đợi hắn sẽ cứu mạng mình, vì vậy việc hắn cứu được tỷ tỷ cũng chỉ là nhờ thiện duyên của nàng.
Nếu hắn nhận tiền của tỷ tỷ, sau này sẽ không còn mặt mũi nào quay lại bên cạnh ông nữa.
Bây giờ tỷ tỷ đang bận, nếu vào lúc này chỉ làm phiền thêm thôi, dù sao lát nữa sau khi xong bữa chiều, hắn còn phải giúp tỷ ấy vác thịt, đến lúc đó đưa cho cũng được.
Tiểu Phúc nghĩ như vậy, vừa quay người đã đụng phải một người khác, lập tức ngã sấp xuống đất, "Ai da!"
Người bị đụng chỉ lùi một bước rồi đứng vững lại.
Tiểu Phúc từ nhỏ đã là một tiểu khất cái, lang thang khắp đường phố, thường xuyên chịu sự khinh miệt và ức hiếp, nên hắn cũng dưỡng thành tính cách nóng nảy như pháo.
Hắn bật dậy, liền mắng người kia, "Ngươi mù à! Đường rộng như vậy, ngươi đứng đâu không đứng, lại đứng ngay sau lưng gia!"
Thạch Thiên Hỉ trong chốc lát có chút phẫn nộ, hắn vừa định mở miệng thì bất chợt thấy một góc tờ giấy lộ ra từ ngực áo của tiểu khất cái.
Chỉ liếc qua một cái, hắn đã nhận ra đó là ngân phiếu.
Tiểu Phúc thấy người kia một mặt âm trầm không nói lời nào, liền hừ một tiếng.
Những người như vậy, hắn đã thấy nhiều rồi.
Nếu là học trò, thì chắc thi trượt khoa cử; nếu đã có gia đình, thì gia đình không hòa thuận.
Những người này, bên ngoài thì yếu đuối, không có chút sức mạnh, nhưng trong nhà lại hung hăng bạo ngược, nắm đấm chỉ dùng để đánh kẻ yếu, không bao giờ dám đối đầu với cường quyền.
Hiện giờ, hắn mang theo một khoản tiền lớn, không tiện gây sự với người ta, nếu chẳng may làm mất ngân phiếu, gia gia nhất định sẽ đánh gãy chân hắn!
Tiểu Phúc phủi phủi bụi bặm trên người, khoanh tay lại, không thèm liếc nhìn người kia thêm một lần nào nữa, xoay người bước đi.
Thạch Thiên Hỉ nhìn theo bóng lưng của hắn, ánh mắt lóe lên một tia sáng, rồi cất bước đi theo.
Sau bữa chiều, Nguyễn Ngọc Vi vừa lau mồ hôi trên trán, vừa dọn dẹp nhà bếp.
Hôm nay không mở cửa vào buổi trưa, cảm giác như tất cả thực khách đều đổ dồn vào bữa chiều, nàng mệt đến nỗi suýt rã rời!
Trong nồi thịt, nếu không phải nàng giữ lại cho Tiểu Phúc, có lẽ đã bán sạch rồi!
Đếm số tiền nhận được, nàng giấu một phần vào trong viên gạch bên cạnh bếp.
Cầm tiền mua thịt, mang theo thịt đã được gói sẵn, nàng vừa xoa bóp cánh tay, vừa chậm rãi bước ra ngoài.
Mặt trời đã lặn, bầu trời phía xa đã nhuốm một màu cam rực rỡ.
Đợi khi nàng mua thịt về, cũng đã sắp tối.
Buổi tối ở kinh thành rất nhộn nhịp, ra khỏi đường Chu Tước, rẽ trái vào cửa Đông Thị, đó là con phố chợ náo nhiệt đầy ánh đèn.
Lúc này, nàng đã có thể nghe loáng thoáng tiếng hò reo từ những người đang xem trò khỉ diễn trên phố.
Nàng đã vào kinh một tháng rồi, mặc dù gần như vậy, nhưng nàng vẫn chưa có thời gian để ghé qua xem.
Khi đến góc phố, không thấy Tiểu Phúc như thường ngày ngồi chờ bên vệ đường.
Chờ một lát, vẫn không thấy bóng dáng hắn, nàng nghĩ đến việc hôm nay Hoa gia gia mới được xem đại phu, chắc Tiểu Phúc đang chăm sóc gia gia, không biết ông đã tỉnh chưa.
Nguyễn Ngọc Vi nhìn miếng thịt kho trong tay, cửa hàng của Chu ca sắp đóng cửa rồi, nàng quyết định mua thịt trước, nhờ Chu ca giúp mang thịt về, sau đó trực tiếp đi tìm Hoa gia gia và Tiểu Phúc.
Từ xa, Chu ca và Chu tẩu đã thấy nàng, họ nhanh chóng mang những thứ nàng đã đặt ra ngoài.
Nguyễn Ngọc Vi đưa bạc cho Chu tẩu, “Chu tẩu, Tiểu Phúc có việc không đến được, hôm nay muốn nhờ Chu ca giúp một tay mang thịt về.”
Chu tẩu cười sảng khoái, “Chuyện nhỏ! Lão Chu giúp Nguyễn cô nương mang thịt về.”
Chu ca đáp lời, vừa bước ra khỏi cửa hàng, liền thấy một đám người ào ào chạy về phía cửa Đông Thị.
Nguyễn Ngọc Vi ngạc nhiên nhìn đám người chạy như bay, "Chuyện...!chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Chu tẩu cũng không hiểu ra sao, liền nắm lấy một người đi đường, “Các ngươi chạy cái gì, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Người kia mặt đầy vẻ nóng lòng muốn xem trò, đáp lại, “Nghe nói bên cửa Tây Thị phát hiện một cái xác, trên người không mặc gì cả!”
Chu tẩu ghét bỏ thả người đó ra, "Cái đó có gì hay ho mà xem, không sợ tối về nằm mơ à."
Một người đi đường khác vừa qua cũng bổ sung, “Nghe nói, là người trong con hẻm Đồng Hoa kia.”
Nguyễn Ngọc Vi giật mình, Lỗ Minh Sinh thực sự đã chết rồi!
Trong đầu nàng chợt lóe lên nụ cười đáng sợ của Thạch Thiên Hỉ và hành động bất thường đêm đó…
“Nguyễn cô nương!”
Đột nhiên một giọng nói già nua cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
Quay đầu nhìn lại, thấy Hoa gia gia đang khập khiễng né tránh đám đông, chống gậy đi tới, ông không quan tâm đến vẻ mặt bệnh tật của mình, gấp gáp nói:
“Nguyễn cô nương, Tiểu Phúc mất tích rồi!”
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”