Tiểu Trù Nương Của Đại Lý Tự


Khóe mắt của Nguyễn Ngọc Vi co giật dữ dội, tên này nhất định muốn đổ tội cho nàng sao?!

"Thạch công tử, đừng có ăn nói lung tung.

Ta mới đến kinh thành được một tháng, Lỗ Minh Sinh học ở thư viện, rất ít khi về nhà.

Ta không những không quen biết hắn, mà càng không thể xảy ra mâu thuẫn với hắn."

Thạch Thiên Hỉ từ từ buông tay xuống, "Ta đã bảo mẫu thân ta đến nhà cầu hôn, ngươi nói đợi ta đỗ đạt thì mới gả."

Hắn nói với giọng đầy bi thương, "Ta đã cố gắng học tập, chỉ mong trong kỳ thi khoa cử này có thể đỗ đạt, vậy mà tiên sinh lại nói Lỗ Minh Sinh có triển vọng hơn."

"À? Cái gì?" Nguyễn Ngọc Vi hoảng hốt, "Đại nhân, chuyện này không liên quan gì đến ta! Ta không biết gì cả!"

Lục Nhượng chỉ liếc nàng một cái, "Ngươi im miệng."

Nguyễn Ngọc Vi, "......"

Lục Nhượng quay lại nhìn Thạch Thiên Hỉ, "Vậy nên, ngươi sợ Lỗ Minh Sinh đỗ đạt, nên đã giết hắn?"

"Không, ta không giết Lỗ Minh Sinh." Sắc mặt Thạch Thiên Hỉ bình tĩnh.

Lục Nhượng, "Hoa Tiểu Phúc đâu."

Hoa Tiểu Phúc không kịp phản ứng, Nguyễn Ngọc Vi đẩy hắn một cái, hắn mới đứng ra quỳ xuống hành lễ.

"Thảo dân Hoa Tiểu Phúc bái kiến đại nhân."

Lục Nhượng, "Nguyễn nương tử nói, hôm qua khi ngươi đi lấy nước cho quán ăn, ngươi đã nhìn thấy một bóng người bỏ chạy?"

Hoa Tiểu Phúc, "Dạ, thưa đại nhân, hôm đó sau khi đại nhân bắt kẻ xấu định hại Nguyễn tỷ tỷ, thảo dân đã giúp tỷ tỷ mang thịt về quán ăn.


Tỷ tỷ nói thịt bẩn rồi, cần lấy nước rửa sạch."

"Khi thảo dân đi đến đầu ngõ, liền thấy một bóng người vội vã chạy về phía bên trái."

Lục Nhượng tiếp tục hỏi, "Trước khi ngươi lấy nước, có phát hiện dưới đất có nước không?"

"Có, có, có!" Lần này Hoa Tiểu Phúc gật đầu chắc chắn, "Dấu nước kéo dài từ bên giếng đến nhà bên trái! Dáng người của kẻ đó giống hệt Thạch Thiên Hỉ!"

Nhà bên trái chính là nhà họ Thạch.

Thạch thẩm đột nhiên nhảy dựng lên, "Tiểu ăn mày, ngươi nói bậy bạ gì thế! Dáng người nào giống Thiên Hỉ, ngươi mà còn nói láo, coi chừng bà đây cắt lưỡi ngươi!"

Hoa Tiểu Phúc chẳng hề sợ hãi, còn làm mặt xấu với bà ta, "Chính là nhà bà đấy!"

Lục Nhượng một lần nữa nhìn về phía Thạch Thiên Hỉ, "Thạch Thiên Hỉ, bổn quan hỏi ngươi, người mà Hoa Tiểu Phúc nhìn thấy có phải là ngươi không?"

Khóe môi Thạch Thiên Hỉ giật giật.

Ánh mắt của Lục Nhượng lạnh lùng, "Bổn quan nhắc nhở ngươi, dáng người của ngươi, trong nhà không ai có thể thay thế được."

Cha của Thạch Thiên Hỉ còn không cao bằng mẫu thân hắn, đại ca không ở nhà, đệ đệ muội muội mới chỉ sáu bảy tuổi, chỉ có mình hắn là thanh niên.

Thạch Thiên Hỉ nghiến răng, "Là thảo dân, khi lấy nước không cẩn thận làm đứt dây, thảo dân buộc dây rồi thả xuống giếng để nhặt lại thùng nước, nên đã làm ướt áo."

Lục Nhượng đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn, làm Thạch Thiên Hỉ giật bắn mình.

"Vẫn còn chối! Khi Hoa Tiểu Phúc nhìn thấy ngươi từ giếng chui ra, ngươi không phải lấy thùng nước, mà đang nhét xác vào ống dẫn nước dưới giếng!"

"Ngươi biết dưới đáy giếng có một đường ống dẫn nước ngang, nhưng ngươi không biết tất cả giếng ở kinh thành đều thông nhau! Vì vậy, thi thể của Lỗ Minh Sinh mới xuất hiện ở hồ Đông Thị!"

Lục Nhượng phất tay, lập tức có quan binh đưa lên bằng chứng, "Thạch Thiên Hỉ, đây là ngọc bội tìm thấy trong tay của người chết."


"Bằng chứng rõ ràng, ngươi còn chối tội không?"

Thạch Thiên Hỉ, một nam tử đã đến tuổi nhược quán, đột nhiên bắt đầu nức nở khóc lóc.

Hắn từ từ cúi xuống, dùng hai tay đấm xuống đất, "Ta không nhận! Ta không nhận!"

"Tất cả là do các người ép ta, đều là các người ép ta..."

"Mẫu thân, từ nhỏ cái gì ta cũng nghe lời mẫu thân, chỉ lần này thôi, chỉ lần này thôi, ta không thích biểu muội, ta chỉ muốn cưới Nguyễn Ngọc Vi, tại sao chứ..."

"Còn Lỗ Minh Sinh, rõ ràng khi nhỏ hắn ngày nào cũng bị tiên sinh mắng, tại sao hắn có thể đỗ đạt còn ta thì không!"

"Hắn biết rõ ta thích Nguyễn nương tử, vậy mà còn nói ngày hắn nhận bảng vàng sẽ đến quán ăn để cầu hôn!"

Thạch Thiên Hỉ vừa nói vừa quay đầu, ánh mắt âm trầm nhìn Nguyễn Ngọc Vi, "Ngươi có phải đã biết Lỗ Minh Sinh có thể đỗ đạt, nên không muốn gả cho ta đúng không!"

Nguyễn Ngọc Vi, "???"

Nàng lúc này có thể khẳng định, tên này đúng là đọc sách đến mức ngu dại rồi.

Hoa Tiểu Phúc liền nhảy dựng lên, “Ngươi phát điên thì đừng lôi Nguyễn tỷ tỷ vào!”

Tiêu Dương nhìn Thạch Thiên Hỉ có vẻ như đã phát cuồng, rồi lại nhìn qua Nguyễn Ngọc Vi.

Hắn không ngờ rằng chuyện này lại là một vụ giết người vì tình, mà người trong cuộc lại có vẻ như hoàn toàn không hay biết gì.

Hắn không khỏi tặc lưỡi, Nguyễn nương tử trông cũng đâu có đẹp đến mức phải giết người vì nàng...

Trên người chỉ mặc bộ y phục vải thô màu xanh lam, tóc búi đơn giản cài một cây trâm bạc, phần tóc còn lại tết thành một bím để tiện cho việc làm lụng, thả xuống một bên vai.


Trong kinh thành đầy rẫy nhà giàu này, ngay cả nha hoàn của những gia đình bình thường cũng còn ăn mặc hơn nàng nhiều.

Một thôn cô tầm thường như vậy, có đáng để làm ra chuyện như thế không!

"Là Lỗ Minh Sinh đáng chết!"

"Còn ngươi nữa!" Thạch Thiên Hỉ lại chỉ vào Nguyễn Ngọc Vi, hắn gào lên trong cơn điên cuồng, “Tại sao ngươi nhất định phải đợi ta đỗ đạt thì mới chịu gả cho ta!”

Nguyễn Ngọc Vi cảm thấy tay mình đã siết chặt lại, hắn không hiểu tiếng người sao?!

Nàng cố kìm nén cơn giận muốn ra tay với hắn, nghiến răng đáp, "Ngươi đỗ hay không cũng chẳng liên quan gì đến ta, ta càng không đời nào gả cho ngươi!"

Mắt Thạch Thiên Hỉ lập tức đỏ ngầu, hắn lao về phía nàng, “Không gả thì cùng chết đi!”

Nguyễn Ngọc Vi hoảng sợ lùi liên tục về sau, Hoa Tiểu Phúc liền giơ chân đá mạnh vào bụng Thạch Thiên Hỉ.

Thạch Thiên Hỉ bị trúng đòn, rên lên một tiếng, ngã quỵ xuống một bên gối.

Hai quan sai nhanh chóng bước tới, dùng gậy dài đè hắn xuống đất.

Thạch thẩm khi nhìn thấy miếng ngọc bội Văn Khúc Tinh mà bà đã cầu xin cho con trai, chân bà đã bắt đầu run lên.

Lúc bà thấy con trai lao về phía Nguyễn Ngọc Vi, trong đầu bà chợt lóe sáng, vội vàng quỳ sụp xuống trước mặt, liên tục dập đầu.

“Đại nhân minh xét! Nhà chúng ta từ đời ông nội của Thiên Hỉ đã sống ở ngõ Đồng Hoa, Thiên Hỉ lớn lên dưới sự chứng kiến của hàng xóm, nó là một đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn!”

“Nhà chúng ta và nhà họ Lỗ đối diện nhau hơn hai mươi năm, hai đứa trẻ sống với nhau hòa thuận! Từ khi Nguyễn Ngọc Vi chuyển đến ngõ Đồng Hoa, nàng ta vừa khiêu khích Minh Sinh, lại vừa khiêu khích Thiên Hỉ, nàng ta mới là thủ phạm chính!”

Nguyễn Ngọc Vi tức đến mức mặt mày biến dạng, "Ta khi nào đã khiêu khích? Thạch thẩm, con trai bà giết người liên quan gì đến ta!"

Thạch thẩm không để ý đến nàng, vừa dập đầu vừa gào khóc, "Đại nhân, Thiên Hỉ nhà ta bị người khác mê hoặc, mới nhất thời hồ đồ, nó và Minh Sinh lớn lên cùng nhau, thân như huynh đệ, làm sao nó có thể giết huynh đệ của mình chứ!"

Lục Nhượng vỗ mạnh xuống bàn, khiến tiếng khóc của Thạch thẩm đột ngột ngừng lại.

"Đừng nói những chuyện không liên quan đến vụ án."


"Thạch Thiên Hỉ, nói đi, ngươi đã giết Lỗ Minh Sinh như thế nào."

Thạch Thiên Hỉ bị quan binh đè xuống đất, có vẻ như đã mất hết sức lực, không còn khóc lóc nữa, trên mặt đầy nước mắt và nước mũi chưa kịp lau.

Giọng hắn hơi thấp, "Hôm đó ở thư viện, chúng ta đã đánh nhau, về nhà rồi, hắn không phục, còn muốn tìm lại ta."

"Ta vốn không muốn để ý, nhưng đến lúc ăn cơm tối, ta nghe phụ thân, mẫu thân đang bàn bạc việc hợp bát tự giữa ta và biểu muội."

"Ta không cam lòng! Ta và Lỗ Minh Sinh có gì khác nhau, tại sao nàng có thể đồng ý với hắn mà không đồng ý với ta!"

Nguyễn Ngọc Vi chỉ cảm thấy thái dương giật liên hồi, giờ nàng mới hiểu ra vì sao lại có vụ án oan này.

Nàng chỉ có thể nghiến răng tiếp tục phản bác, “Ta chẳng đồng ý với ai cả!”

Lục Nhượng liếc nhìn Nguyễn Ngọc Vi, sau đó mới nhìn Thạch Thiên Hỉ, "Ngươi nói tiếp đi."

Thạch Thiên Hỉ khẽ cười một tiếng, "Ta hẹn Lỗ Minh Sinh ra ngoài, đúng lúc đó, Đại Lý Tự đang bắt người ở bên ngoài, chúng ta cãi nhau bên trong."

"Trong lúc cãi vã, ta vô tình đẩy hắn ngã xuống giếng, Lỗ Minh Sinh không biết bơi, ta nhìn hắn chết đuối trước mắt."

"Dưới đáy giếng có một cái lỗ, hồi nhỏ ta đã xuống chơi hai lần, nên ta biết."

Ánh mắt Lục Nhượng lạnh lùng, "Nhìn bạn cũ đang vật lộn giãy chết, ngươi không hề có chút lòng thương xót sao."

Thạch Thiên Hỉ cười khẩy, "Thương xót? Hắn không biết bơi, tại sao ta phải thương xót hắn."

“Đồ súc sinh!” Lỗ thúc đỏ bừng mắt, nếu không phải quan binh giữ lại, có lẽ ông đã xé xác Thạch Thiên Hỉ ra rồi.

Nguyễn Ngọc Vi nhìn vẻ mặt thản nhiên của hắn, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

May mà bắt được hắn, nếu không ai biết được khi nào hắn sẽ nổi giận lần nữa, mạng nàng khó mà giữ nổi.

Lục Nhượng, "Tại sao y phục của Lỗ Minh Sinh lại bị bỏ lại trong giếng?"

*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận