Tiểu Trù Nương Của Đại Lý Tự


Thạch Thiên Hỷ nói, "Lúc ta nhét hắn vào trong động, quần áo bị mắc kẹt, ta sợ động tĩnh quá lớn sẽ gây chú ý của người khác, liền cởi hết quần áo của hắn."

"Về sau khi ta bò lên khỏi miệng giếng, quần áo rơi xuống, ta định kéo lên, nhưng khi ấy tiểu khất cái tới, ta đành quay lại phòng."

"Ta sợ tiểu khất cái quay lại múc nước, nên đã đợi một canh giờ mới quay lại lấy, ai ngờ lại gặp phải Nguyễn Ngọc Vi."

Lục Nhượng hỏi, "Cuối cùng tại sao lại không lấy quần áo nữa?"

Thạch Thiên Hỷ đáp, "Khi nhìn thấy Nguyễn Ngọc Vi tránh ta như tránh rắn rết, ta liền thay đổi ý định.

Nếu không thể có được nàng, thì ta đổ tội cho nàng."

Nguyễn Ngọc Vi không thể nhịn nổi nữa, liền xông tới đá hắn mấy phát, "Ngươi có bệnh à! Ta và ngươi không thù không oán, tại sao lại hãm hại ta!"

Tiêu Dương nhìn nàng đá mấy phát, rồi mới tiến lên kéo nàng ra, "Được rồi, được rồi, Nguyễn cô nương, chuyện này sẽ có pháp luật phán quyết."

Lục Nhượng lấy ra một miếng lệnh bài từ trên bàn, trầm giọng nói, "Thạch Thiên Hỷ giết hại Lỗ Minh Sinh, chứng cứ rành rành, áp giải vào ngục."

Vụ án đã xử xong, mọi người trong công đường cũng đã rời đi hết.

Thạch thẩm vừa khóc vừa đuổi theo con trai bị giải đi, còn Lỗ thẩm thì hoàn toàn ngất xỉu, được người ta đưa đến y quán.

Tiểu Phúc vì sợ ông nội lo lắng, đã nhét ngân phiếu vào tay Nguyễn tỷ tỷ rồi chạy đi.

Chu ca và Chu tẩu nhìn nàng một cách đầy cảm thông rồi cũng rời đi.

Vụ án này từ đầu đến cuối không hề liên quan đến Nguyễn Ngọc Vi dù chỉ một chút, nhưng nàng cảm thấy như nuốt phải một con ruồi, vô cùng khó chịu.

Từ khi quán ăn của nàng khai trương, nàng từ sáng đến tối đều bận rộn quanh quán ăn, đừng nói đến chuyện tiếp xúc với Thạch Thiên Hỷ và Lỗ Minh Sinh - hai người thường xuyên vắng mặt do công việc ở học viện, ngay cả Thạch thẩm và Lỗ thẩm, nàng cũng ít khi gặp.

Câu nói “Lời đồn chỉ cần một cái miệng, nhưng phá đồn thì chạy cả chân” quả thật không sai.

May mắn là lúc này trời đã tối, không có nhiều người vây quanh, nếu không thì từng chậu nước bẩn đổ lên đầu nàng, dù có bao nhiêu cái miệng cũng khó mà giải thích được.

Nguyễn Ngọc Vi mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác, chậm rãi bước ra ngoài.


Ở góc hành lang, nàng suýt va vào Lục Nhượng.

Đây là lần thứ ba trong ba ngày nàng gặp Lục đại nhân, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn mặc quan phục.

Bộ quan phục màu đỏ sẫm càng tôn lên vẻ ngoài tuấn tú như ngọc của Lục đại nhân.

Nguyễn Ngọc Vi nhận ra rằng khi đến gần Lục đại nhân, nàng mới phát hiện trên người hắn có một mùi hương thoang thoảng.

Không phải mùi hoa, cũng không phải mùi trái cây, mà giống như mùi hương tươi mát của cây cối.

Dù nàng là một đầu bếp, từ Kính Châu đến kinh thành, đã tiếp xúc với hàng nghìn thực khách, nhưng đây là lần đầu tiên nàng gặp một nam nhân có mùi hương như vậy.

Nguyễn Ngọc Vi cúi người hành lễ, "Lục đại nhân."

Lục Nhượng lúc này mới nhìn kỹ cây trâm bạc trên đầu nàng, đó là một đóa hoa sen còn chưa nở hết.

Cây trâm đã rất cũ, dường như là vật đã có từ mấy chục năm.

Hắn nhẹ nhàng đáp một tiếng "Ừ", khi đi ngang qua nàng, hắn dừng lại một chút, "Cô nương nên tìm nơi ở khác thì hơn."

"Hả?" Ý gì vậy?

Nguyễn Ngọc Vi xoay người nhìn về phía Lục Nhượng, nhưng Lục đại nhân đã đi tới gần cổng lớn của Đại Lý Tự.

Một chiếc xe ngựa rộng rãi đang dừng ở cổng, tiểu đồng trên xe lập tức tiến lên đón hắn.

Khi nàng bước ra khỏi Đại Lý Tự, chiếc xe ngựa đã đi xa, chỉ còn lại tiếng vó ngựa vang vọng trên con phố trống vắng.

Tìm nơi ở khác? Tại sao nàng phải tìm nơi ở khác?

Trong chuyện này, nàng mới là người chịu tai họa từ trên trời rơi xuống.

Thạch Thiên Hỷ là kẻ yếu đuối, không có trách nhiệm.

Hắn muốn cái gì, không muốn cái gì, chẳng lẽ không thể tự mình đi tranh giành sao?

Chỉ vì nàng là người từ nơi khác đến mà có thể tùy ý đổ tội lên đầu nàng sao?


Chỉ bằng hai câu nói mà đổ hết tội lỗi lên nàng, nàng quả thực quá oan ức.

Xe ngựa đã khuất bóng, ngay cả tiếng vó ngựa cũng không còn nghe thấy.

Nguyễn Ngọc Vi quay đầu nhìn lại Đại Lý Tự, tức giận giậm chân một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi quay về quán ăn của mình.

Lại làm lỡ đến giờ này, biết thế nàng đã không xem náo nhiệt này.

Đợi lát nữa về muộn, lại sợ gặp phải chuyện gì khiến người ta đổ nước bẩn lên đầu nàng nữa!

Nguyễn Ngọc Vi tất bật hoàn thành việc chế biến thịt kho, khi nàng đấm lưng đứng lên, nàng nghĩ nhất định trong hai ngày tới phải bảo thợ đục thông bức tường sau nối với sân nhỏ!

Con hẻm đã trở lại yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc ngắt quãng từ nhà họ Lỗ vọng ra.

Nhà họ Lỗ chỉ có một mình Lỗ Minh Sinh là con trai, nghe nói Lỗ Minh Sinh lớn lên trong vòng tay của Lỗ thẩm, vì vậy từ nhỏ đã rất bướng bỉnh, và trở thành hình ảnh đối lập với Thạch Thiên Hỷ.

Thạch thẩm càng nghiêm khắc với Thạch Thiên Hỷ bao nhiêu, thì Lỗ thẩm lại càng nuông chiều Lỗ Minh Sinh bấy nhiêu.

Hiện tại, Lỗ Minh Sinh đã bị Thạch Thiên Hỉ giết chết.

Cả hai nhà đều sống cùng một ngõ, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, lại còn là hàng xóm đối diện.

Sau này hàng xóm láng giềng làm sao chung sống với nhau được?

Khi đi ngang qua giếng nước, Nguyễn Ngọc Vi vội vàng bước nhanh.

Từ nay về sau, nàng không dám lấy nước từ cái giếng này nữa.

Muốn lấy nước thì chỉ có thể sang bên ngõ Đông Thị tìm giếng nước khác.

Về đến nhà, vì chỉ cách nhà Lỗ gia một bức tường, đứng trong sân, tiếng khóc của Lỗ gia càng vang rõ hơn.

Nàng không biết phong tục ở kinh thành như thế nào, nhưng nếu theo phong tục của Kính Châu, lễ tang sẽ được tổ chức vào ngày mai.


Nàng là đầu bếp, lại là hàng xóm, vốn dĩ nên giúp đỡ.

Khi trước Lỗ thúc từng giúp nàng sửa lại bếp, còn chỉnh sửa lại bậc thềm trước cửa sân nhỏ của nàng.

Dù chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng ân tình này nàng phải ghi nhớ.

Nguyễn Ngọc Vi sau khi quen thuộc mọi thứ một cách đơn giản, kéo dài một cái ngáp rồi đi ngủ.

Sáng sớm, nàng bị tiếng đập cửa ầm ầm đánh thức.

“Bùm! Bùm! Bùm!”

“Nguyễn Ngọc Vi! Mau ra đây!”

Nguyễn Ngọc Vi giật mình, vội vã bò dậy, mặc quần áo vào, chưa kịp chỉnh lại tóc tai đã nhanh chóng chạy ra mở cửa.

“Chủ nhà?” Vừa mở cửa, nàng đã thấy chủ nhà cùng người nhà Lỗ gia đứng trước cửa.

Nàng định hỏi xem liệu Lỗ Minh Sinh có cần đầu bếp để giúp cho lễ tang không, thì thấy chủ nhà với vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Nguyễn cô nương, ta không cho thuê nhà này nữa, ngươi hãy nhanh chóng dọn đi.”

Phía sau chủ nhà là Lỗ thẩm, Lỗ thúc, cùng hai chị gái và anh rể của Lỗ Minh Sinh.

Người nhà Lỗ gia trông đầy sát khí nhìn chằm chằm vào nàng, “Ngươi mới đến đây một tháng, đã hại chết con trai ta.

Ngõ Đồng Hoa không hoan nghênh ngươi, mau cút đi.”

Nguyễn Ngọc Vi suýt nghĩ mình nghe nhầm, cái gì? Nàng hại chết Lỗ Minh Sinh?

“Lỗ thẩm, người giết con trai bà là Thạch Thiên Hỉ, việc này có liên quan gì đến ta?!”

Giọng của Lỗ thẩm đã khản đặc vì khóc, bà nói không ra lời, chỉ ậm ừ vài câu mà nàng không nghe rõ.

Người con gái lớn đang mang thai của Lỗ gia đứng bên cạnh mẹ, ôm bụng nói: “Làm sao mà không liên quan đến ngươi? Nếu không phải vì ngươi, tiểu đệ của ta có thể trở mặt với Thạch Thiên Hỉ sao? Cũng chính vì ngươi mà Thạch Thiên Hỉ mới xuống tay tàn nhẫn với tiểu đệ ta!”

“Bây giờ tiểu đệ ta chết rồi, Thạch Thiên Hỉ đã bị bắt giam, còn ngươi thì có thể nhởn nhơ vô can sao?”

Nguyễn Ngọc Vi tức đến bật cười, nàng chưa từng nghĩ thế gian này lại có thể vô lý đến thế.

“Nếu hôm nay người sống ở đây không phải ta mà là Trương Tam Lý Tứ, Thạch Thiên Hỉ vẫn yêu thích một cách si mê nhưng không thể cưới, hắn vẫn sẽ giận lây sang tiểu đệ của ngươi.

Các ngươi vẫn cho rằng đó là lỗi của người thuê nhà sao?”


Nói rồi nàng chỉ về phía cổng nhà đối diện của Thạch gia, “Chính bọn họ mới là kẻ thù của các ngươi, sao các ngươi không đuổi bọn họ ra khỏi ngõ Đồng Hoa?”

Lỗ thúc cau mày, tóc bạc đã nhiều thêm sau một đêm, “Nguyễn cô nương, ngươi hãy dọn đi.

Con trai ta tuy không phải do ngươi giết, nhưng cũng chết vì ngươi.”

Lúc này, Nguyễn Ngọc Vi cuối cùng cũng hiểu tại sao hôm qua Lục Nhượng khuyên nàng nên tìm chỗ ở khác.

Những kẻ này ngu muội đến cùng cực, hôm qua ở Đại Lý Tự đã có thể nhìn ra.

Thạch Thiên Hỉ nói rằng hắn yêu nàng, còn bảo mẹ hắn đến dạm hỏi, nhưng Thạch thẩm lại bịa ra một lời nói dối để lừa hắn.

Hắn không chỉ tin sái cổ, mà còn vì thế mà trút giận lên những người không liên quan.

Rõ ràng kẻ thù ở ngay trước mặt, nhưng bây giờ tất cả lại đồng loạt nhắm mũi tên về phía nàng, người vô tội nhất.

Chỉ vì nàng là người thuê nhà, là người ngoài đến đây, trong khi Thạch gia đã sống ở đây mấy chục năm.

Dù con trai chết, dù bây giờ lòng đầy căm hận, nhưng các ngươi cũng chỉ dám trút giận lên ta sao?

Nguyễn Ngọc Vi biết rằng, bây giờ nàng thân cô thế cô, họ đã quyết tâm muốn bắt nạt nàng.

Đối diện nhiều người như vậy, tiếp tục tranh cãi chỉ khiến nàng thiệt thòi.

Nghĩ đến đây, nàng đưa tay định đóng cửa, “Ta đã trả tiền thuê nhà, bây giờ nơi này là nhà của ta.

Các ngươi nếu dám bước vào một bước, ta sẽ tố cáo các ngươi tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp!”

Hai người đàn ông trẻ phía sau Lỗ thẩm nhìn nhau.

“Đừng có mà không biết điều!” Hai người cùng nhau đá tung cánh cửa mới chỉ khép được một nửa.

“A!——” Nguyễn Ngọc Vi bị cú đá làm cho ngã ngửa ra sau.

“Các ngươi làm gì vậy!”

Người nhà Lỗ gia đồng loạt quay lại nhìn.

Khi thấy rõ người đến, sắc mặt của tất cả đều thay đổi.

*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận