Tiểu Trù Nương Của Đại Lý Tự


Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng: "Đi mà hỏi Diêm Vương đi!"

Nói xong, hắn vung tay đâm mạnh vào Miêu Nham.

Miêu Nham rên khẽ, đôi mắt đỏ ngầu, vung tay cào qua má của hắc y nhân, chiếc khăn đen che mặt từ từ rơi xuống.

Nguyễn Ngọc Vi chỉ có thể thấy bóng lưng của hắc y nhân, cùng ánh mắt căm hận cháy rực của Miêu Nham.

Đôi mắt hắn vì căm hận mà dường như sắp lồi ra, đôi môi khẽ mấp máy nhưng cuối cùng chẳng nói được lời nào, bàn tay hắn mềm nhũn rơi xuống bên cạnh.

Hắn mở to mắt, chết không nhắm mắt, ngã gục xuống giường.

Người này dù khó khăn cứu sống nhưng cuối cùng vẫn chết dưới tay bọn cướp.

Hắc y nhân đưa tay kiểm tra hơi thở của hắn, rồi từ từ đứng thẳng người dậy, vung tay lau qua má, trên ngón tay dính một chút máu tươi.

Ánh lửa chập chờn, trong tay Miêu Nham lóe lên một tia sáng, chính con dao nhỏ trong tay hắn đã làm thương mặt hắc y nhân.

Dù trong mơ, Nguyễn Ngọc Vi cũng gần như cắn nát răng.

Sao lại cầm một con dao nhỏ như thế chứ? Dù thế nào cũng nên cất một con dao găm để còn có cơ hội sống sót! Cái dao này, còn nhỏ hơn cả dao khắc của thợ mộc, thì làm sao có sức sát thương được!

Xác nhận Miêu Nham đã chết, hắc y nhân nhặt lại khăn che mặt rồi leo qua cửa sổ rời đi.

Từ đầu đến cuối, Nguyễn Ngọc Vi chưa từng nhìn thấy mặt hắc y nhân, nàng chỉ thấy nốt ruồi trên mu bàn tay của hắn.

Nguyễn Ngọc Vi cảm thấy đêm nay dài đặc biệt.

Nàng đã kiểm chứng hai lần, rằng những giấc mơ của nàng đều là thật.


Nhưng lần này, nàng lại mong mỏi đây chỉ là một giấc mơ, dù tên lừa đảo kia đã lừa của nàng năm lượng bạc, còn khiến nàng phải đi ngoài cả ngày.

Nhưng nàng cũng không mong hắn thực sự chết ngay trước "mắt" mình, mà nàng lại hoàn toàn bất lực.

Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài trời gần như sáng tỏ.

Nguyễn Ngọc Vi đột nhiên cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, nàng mở mắt, bật dậy khỏi giường.

Thở dốc, sờ lên chăn trên người, nàng mới cảm nhận được mình thực sự đã trở lại.

Trong đầu nàng thoáng qua hình ảnh Miêu Nham vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nàng nhảy xuống giường ngay lập tức.

Không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, Nguyễn Ngọc Vi vội vàng mặc quần áo rồi chạy ra ngoài.

Đúng lúc nàng chạm mặt với Lục Nhượng, người vừa mới ra khỏi cửa, nàng hoàn toàn không để ý lần này nàng đã chuyển nhà đối diện phòng của hắn.

Lục Nhượng mở cửa ra liền thấy Nguyễn Ngọc Vi từ cửa đối diện lao đi như bay, vội đến mức không thèm đóng cửa nhà.

Hắn ngạc nhiên, không biết từ khi nào nàng lại dọn đến đây.

Lục Nhượng khẽ nhíu mày, người như Nguyễn Ngọc Vi có thân thế sạch sẽ đến mức khiến hắn nghi ngờ.

Rõ ràng là một người không mấy nổi bật giữa biển người mênh mông, gia cảnh cũng bình thường, nhưng gần đây trong những vụ án hắn điều tra, tuy không liên quan đến nàng, nhưng lần nào cũng thấy bóng dáng của nàng.

Nguyễn cô nương này, có bí mật.

Lục Nhượng nhìn theo bóng lưng nàng dần khuất xa, hai tay chắp sau lưng, bước chân theo sau.


Nguyễn Ngọc Vi thở hổn hển chạy đến trước cửa Tế Nhân Đường, nhưng đột nhiên dừng lại.

Nàng thở dốc, trái tim đập thình thịch như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Mái tóc dài chưa kịp chải gọn tung bay sau lưng, nàng ngước lên nhìn cửa sổ tầng hai, trong lòng bỗng chốc thất thần.

Cơn gió xuân thổi qua, làm tóc nàng tung bay, cũng thổi tỉnh tâm trí của nàng.

Nàng đang làm gì thế này? Chỉ là một giấc mơ thôi mà, người ta giờ chắc đang ngủ ngon trên lầu.

Nàng chạy đến đây để kiểm chứng điều gì chứ?

Trình Tuyết Tùng vừa vươn vai từ tầng hai đi xuống, nhìn thấy Nguyễn Ngọc Vi tóc tai bù xù đứng trước cửa thì ngẩn người, rồi cười khẩy: "Hôm qua đánh công tử không hề nương tay, bây giờ trông như ma thế này là sao?"

"Ngươi chẳng phải nói không quen hắn sao, giờ lại làm bộ đau lòng vì hắn để cho ta xem à?"

"Bản công tử nói cho ngươi biết, hôm qua ta chỉ định thu của ngươi hai mươi lượng bạc khám bệnh, giờ thì không được rồi, phải là năm mươi lượng, còn tiền thuốc men của ta cũng là năm mươi lượng nữa!"

"Hắn..." Nguyễn Ngọc Vi vừa mở miệng thì từ tầng hai truyền xuống một tiếng hét kinh hãi.

Tim nàng chợt thắt lại, sắc mặt trở nên tái nhợt, là sự thật...

Tiểu dược đồng chạy vội đến bậc thang tầng hai, sắc mặt trắng bệch, đứng không vững: "Công, công tử, hắn, hắn chết rồi!"

Nguyễn Ngọc Vi suýt nữa đứng không vững, những gì nàng thấy đều là sự thật…

Những giấc mơ của nàng, ác mộng, tất cả đều là thật, đều là những gì nàng thực sự đã nhìn thấy.

Trình Tuyết Tùng vừa bước đến quầy, nghe tiểu dược đồng nói vậy, liền quay đầu quát lớn: "Cái gì mà chết, sáng sớm đã nguyền rủa bản công tử rồi à!"


Mặt tiểu dược đồng tái nhợt gần như không còn chút máu: "Là...!là người hôm qua...!hắn bị giết rồi..."

Bị giết…

Lục Nhượng vừa đến Tế Nhân Đường thì nghe thấy có người bị giết.

Hắn nhíu mày, nhìn Nguyễn Ngọc Vi đang đứng ngây người ở cửa, lại là một vụ án mạng, mà nàng vẫn có mặt.

Sắc mặt Trình Tuyết Tùng thay đổi, hắn vội xốc áo chạy lên lầu.

Lục Nhượng bước tới hai bước: "Nguyễn cô nương không lên xem thử sao? Gấp gáp chạy đến đây chẳng lẽ không phải để xem hiện trường?"

Nguyễn Ngọc Vi bối rối quay đầu lại, không biết Lục Nhượng đến từ lúc nào.

Những gì ban đầu chỉ là cơn ác mộng ám ảnh nàng, giờ hóa ra đều là thật.

Hình ảnh Miêu Nham bị giết ngày hôm qua lại ùa về, lúc này, nàng mới cảm nhận được nỗi sợ hãi đang xâm chiếm lấy mình.

Lục Nhượng bước qua ngưỡng cửa, quay lại nhìn Nguyễn Ngọc Vi vẫn chưa nhúc nhích: "Nguyễn cô nương định chờ bản quan tìm người khiêng nàng lên à?"

Nguyễn Ngọc Vi theo Lục Nhượng bước lên tầng hai.

Căn phòng ấy, nàng chưa từng đến, nhưng lại đã ở đó suốt cả đêm.

Tiểu dược đồng run rẩy dựa vào lan can bên cầu thang, không dám nhúc nhích.

Trong phòng, Trình Tuyết Tùng đã kiểm tra xong, hắn đưa tay khép lại đôi mắt của Miêu Nham.

Lục Nhượng hỏi: "Mong Trình đại phu cho biết tình hình."

Trình Tuyết Tùng liếc nhìn Nguyễn Ngọc Vi đang đứng sau hắn, mặt trắng bệch: "Người này là tối qua Nguyễn cô nương mang tới."

"Trúng kịch độc, vốn đã cứu được một mạng, chỉ cần dưỡng sức là có thể hồi phục hoàn toàn."


"Tối qua hắn bị kẻ khác ám sát, trong phòng có mê hương, thời điểm tử vong khoảng hai canh giờ trước."

"Nguyễn cô nương đưa tới?" Lục Nhượng nhìn về phía sau.

Nguyễn Ngọc Vi tay chân lạnh toát, ánh mắt lướt qua thi thể Miêu Nham rồi lại nhanh chóng dời đi.

Thảm cảnh của hắn, nàng đã chứng kiến cả đêm.

"Ta...!ta không quen hắn...!ta chỉ bị hắn lừa năm lượng bạc khi mua thuốc chữa bệnh mất ngủ."

"Hôm qua lúc ta về nhà, tình cờ gặp hắn bị truy sát.

Tiếng kêu của ta khiến người trên đường chạy đến, rồi tên hắc y nhân bỏ chạy."

"Hắn vẫn còn thở… ta và người qua đường đã cùng đưa hắn tới đây."

Trình Tuyết Tùng gật đầu: "Hôm qua khi Nguyễn cô nương đến, quả thực có ba bốn người đi đường cùng giúp đưa hắn vào."

"Đại nhân." Một nam tử mặc trang phục xám bước vào.

Lục Nhượng ngẩng đầu nhìn thấy La Bỉnh, người tùy tùng của hắn, dáng vẻ phong trần mệt mỏi.

"Đi gọi người của Đại Lý Tự đến, ở đây có án mạng."

La Bỉnh khoanh tay cúi đầu: "Vâng."

Hắn vừa định xoay người đi ra thì ánh mắt lướt qua mặt Miêu Nham, lập tức mở to mắt, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Lục Nhượng nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của hắn: "Ngươi biết người này?"

La Bỉnh liếc nhìn Lục Nhượng, có chút ngập ngừng: "Đại nhân...!hắn, hắn chính là người mà ngài đang tìm."

*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận