"Ngươi muốn báo án?"
"Xác nữ không đầu?"
"Ngươi đã gặp hung thủ?"
Tiêu Dương, Mã Thiệu Nhân và Trần Quang Phong lần lượt đứng dậy, biểu cảm như thể vừa gặp ma.
Nguyễn Ngọc Vi giờ đã ở trong Đại Lý Tự, cuối cùng mới cảm thấy trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực từ từ trở lại vị trí.
Nàng vừa rồi gần như chạy bán sống bán chết vào đây, đến giờ chân vẫn còn run rẩy.
"Chính là người đội mũ trùm khi các ngài đi qua!"
"Hắn còn cầm một con dao dài như thế này!" Nàng dùng cả hai tay ra hiệu chiều dài.
Tiêu Dương thở hổn hển.
Hiện trường vụ án xác nữ không đầu quá sạch sẽ, hầu như không tìm thấy manh mối hữu ích.
Ngay khi phát hiện ra vụ án, phủ Kinh Triệu đã chuyển giao cho Đại Lý Tự.
Ngoài việc tìm thấy một cái đầu trong giếng nước ngoài căn nhà nơi xảy ra vụ án.
Còn một cái đầu nữa vẫn chưa rõ tung tích.
Tiêu Dương là chính chức của Đại Lý Tự, Mã Thiệu Nhân và Trần Quang Phong là phó chức.
Ba người đều đang đau đầu vì vụ án này nhưng lại không có cách nào tiến triển.
Nếu không tìm ra manh mối, vụ án sẽ lại trở thành một án tồn đọng, và sự nghiệp chính trị vốn đã không có nhiều thành tích của họ sẽ càng thêm một vết nhơ.
Bây giờ vụ án đã có manh mối, Tiêu Dương lập tức kích động, "Mau mau mau! Người chưa đi xa đâu, nhanh đi bắt người!!"
Nguyễn Ngọc Vi vỗ ngực, cảm thấy như vừa thoát khỏi cơn ác mộng.
"Đúng đúng đúng, nhanh bắt hắn! Hắn còn uống rượu mạnh nhà ta, người bình thường uống một chén đã say, hắn uống cả một hũ! Có lẽ hắn sẽ ngã gục ở đâu đó, mau đi tìm!"
Ba người lập tức tranh nhau lao ra ngoài.
Nếu thật sự bắt được hung thủ, vụ án lớn như vậy sẽ là một chiến tích quan trọng trong sự nghiệp của họ!
Ba người cùng lúc lao tới cửa, ai cũng muốn chen ra trước.
Tiêu Dương đã bước được một chân ra ngoài, nhưng nửa thân trên vẫn kẹt bên trong, "Đệ tốt của ta! Nhường ca một chút, không thì cuối năm báo cáo công tác khó coi lắm.
"
Trần Quang Phong cũng nửa thân ra ngoài nhưng cả hai chân còn ở bên trong, "Ca ca tốt, nhường đệ một chút, nếu không đệ sẽ bị giáng chức mất!!"
Mã Thiệu Nhân bị kẹt giữa hai người, không ra cũng không vào được, "Kêu các ngươi ăn ít thôi! Giờ cả ba kẹt ở đây thế này thì bắt sao được người!!"
"! ! " Nguyễn Ngọc Vi nhìn ba người suýt bị ép biến dạng, chân cũng quên cả run.
Nàng do dự một chút, "Có thể nào chuyện này ghi đồng thời vào bản đánh giá của các đại nhân không…"
Ba người sửng sốt, đồng loạt quay đầu nhìn nàng.
Chỉ trong chớp mắt, cả ba lại quay ra tiếp tục chen lấn.
"Đệ sẽ ở lại trong nha môn viết báo cáo, còn mấy việc chân tay này cứ để ca ca lo!"
"Ca ca làm chức chính, nên ngồi im mà chỉ huy, mấy việc nhỏ này cứ để đệ lo.
"
Mã Thiệu Nhân ở giữa bị chen đến mức mắt trợn trắng, "Ta không đi nữa, thả ta ra…"
"Các ngươi đang làm gì vậy.
"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến cả ba người sững lại, ngay cả Nguyễn Ngọc Vi trong phòng cũng kinh ngạc.
Tiêu Dương bị kẹt một nửa thân người, gượng cười, mồ hôi túa ra, "Lục đại nhân… hạ quan đang chuẩn bị truy bắt hung thủ…"
"Hung thủ gì?"
Tiêu Dương đáp, "Vụ án xác nữ không đầu.
"
Trần Quang Phong tiếp lời, "Nguyễn cô nương đã gặp hung thủ, có thể bắt hắn kết án rồi!"
Lục Nhượng nhìn ba người bị kẹt chặt ở cửa, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Mã Thiệu Nhân.
Mã Thiệu Nhân chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy vai mình bị đẩy mạnh.
Cả ba người đồng loạt ngã ngửa vào trong, bốn chân chổng lên trời.
"Ai da!——" Ba người ngã đau đến kêu la không ngớt.
Nguyễn Ngọc Vi, "! ! "
Hóa ra, Thiếu khanh Đại Lý Tự lại có bộ dạng thế này!
Trong Đại Lý Tự, người mà nàng quen nhất là Tiêu Dương và hai người kia, còn Đại Lý Tự khanh Lục đại nhân thì rất ít khi thấy, cũng chưa từng ghé quán ăn của nàng.
Chỉ nghe nói Lục đại nhân là con trai út của Quán Quân hầu, từ nhỏ đã thông minh, còn trẻ mà đã được phong làm Thiếu khanh của Đại Lý Tự.
Nàng từng nghe đồn rằng Lục đại nhân chỉ đến Đại Lý Tự để lấy danh, chuẩn bị cho việc sau này vào Hình bộ.
Còn vị Lục đại nhân trước mắt nàng!
Trong ca trực mà vẫn không mặc quan phục, quả thật là quyền quý muốn làm gì thì làm…
Sau khi không còn ba người cản trở, lần đầu tiên Nguyễn Ngọc Vi có thể nhìn rõ dung mạo của Lục đại nhân ở khoảng cách gần như vậy.
Khuôn mặt tuấn tú như ngọc, dáng người thẳng tắp, trên người mặc áo bào cổ tròn màu lam bảo thạch, thắt lưng bằng ngọc lấp lánh ánh sáng âm u.
Tuy trang phục trông giản dị nhưng không hề tầm thường, nàng chỉ có thể thấy toát lên một chữ "quý".
Không hổ danh là mỹ nam tử đệ nhất Yên Kinh.
Một mỹ nam như vậy, muốn đi đâu để lấy danh chẳng được, tại sao lại đến chốn pháp luật hình ngục!
Lục Nhượng nhìn ba người nằm dưới đất, hai tay chắp sau lưng, nhấc chân bước qua ngưỡng cửa.
Hắn nhìn Nguyễn Ngọc Vi đang mờ mịt, hỏi, "Ngươi là người báo án?"
Nguyễn Ngọc Vi đáp, "Phải! "
Lục Nhượng ngồi xuống chỗ chủ vị, "Ngươi đã gặp hung thủ?"
"Ta! " Nguyễn Ngọc Vi bắt đầu do dự.
Nàng nói rằng nàng nhìn thấy trong mơ, liệu Lục đại nhân có coi nàng là kẻ điên rồi đuổi ra ngoài không!
Nhưng, nếu người kia thật sự là hung thủ, hắn quay lại giết nàng thì sao!
Không nghĩ nhiều nữa! Tính mạng của nàng quan trọng hơn, nếu có hiểu lầm, cùng lắm nàng sẽ đền cho hắn hai vò rượu ngon!
Nguyễn Ngọc Vi nhanh chóng bị kéo trở lại cơn ác mộng đẫm máu và đáng sợ kia.
"Ta đã thấy hắn giết hai nữ nhân đó! "
"!!!" Tiêu Dương bật lên, "Ngươi đã nhìn thấy quá trình hành hung?!"
Mã Thiệu Nhân không thể tin nổi, "Sao lâu vậy mà ngươi không báo án?"
Nguyễn Ngọc Vi co rụt cổ lại, "Ta sợ! "
Tiêu Dương suýt nữa lao đến lay mạnh vai nàng, hỏi nàng tại sao không báo án sớm hơn, khiến hắn phải mất nhiều đêm thức trắng vì vụ án này.
Nhưng Lục Nhượng vẫn giữ khuôn mặt điềm tĩnh, chỉ là ánh mắt sắc bén đến mức không thể lờ đi.
"Ngươi đã nhìn thấy gì?"
Cảnh trong mơ quá đẫm máu và kinh hoàng, chỉ cần nghĩ lại cũng khiến người ta rùng mình.
Như thể nàng thực sự đang ở hiện trường vụ án.
Một căn phòng nhỏ đơn sơ, một nữ nhân đang may vá, một nữ nhân khác đang thêu thùa.
Nàng là chiếc kéo trong rổ kim chỉ, nàng nghe thấy hai nữ nhân kia nói rằng họ sẽ tiết kiệm thêm chút tiền rồi về quê mua đất an cư.
Sau đó, nàng nghe thấy tiếng thét thảm thiết của một người phụ nữ.
Bàn bị hất ngã, nàng rơi xuống đất và bị đá lăn đến cửa.
Nàng nhìn thấy cảnh hung thủ giết người.
"Ta nhìn thấy hung thủ chỉ một nhát đã chém bay đầu của hai người.
"
Tiêu Dương ở bên cạnh tiếp lời, "Hai thi thể đều có vết cắt gọn gàng, theo khám nghiệm của pháp y, cả hai đều bị cùng một hung khí chém.
"
Nguyễn Ngọc Vi tiếp tục, "Một trong hai cái đầu bị hắn ném xuống giếng.
"
Tiêu Dương nói, "Đúng, từ giếng vớt lên một cái đầu, vết cắt khớp hoàn toàn với thi thể.
"
Lục Nhượng liếc nhìn Tiêu Dương, hắn liền thu lại đôi tay đang khoa chân múa tay, cười ngượng ngùng, "Hạ quan chỉ bổ sung lại hồ sơ điều tra.
"
"Hãy tiếp tục, Nguyễn cô nương! "
Nguyễn Ngọc Vi nói, "Còn một cái đầu! ở trong tổ chim trên cây ngoài cửa.
"
"Trong tổ chim? Ừm? Tổ chim á??"
Khóe miệng Tiêu Dương co giật.
Bảo sao, họ đã tìm khắp các giếng nước, giếng khô, ao hồ, thậm chí cả hố phân trong vòng trăm dặm mà không thấy.
Lục Nhượng vẫn không động đậy, chỉ có ánh mắt nhìn Nguyễn Ngọc Vi thay đổi đôi chút.
"Trần đại nhân, bảo Lữ Xuân Sơn dẫn vài người đi kiểm tra.
"
"Tuân lệnh.
" Trần Quang Phong nhìn Nguyễn Ngọc Vi với vẻ mặt hơi biến sắc rồi lập tức chạy ra ngoài.
Tiêu Dương không kiềm được, gãi đầu mạnh, "Nguyễn cô nương à, sao ngươi không nói sớm hơn!"
Nguyễn Ngọc Vi nào dám nói sớm.
Nàng chỉ nghĩ rằng mình đã mơ thấy ác mộng, ai ngờ ác mộng lại thành thật được!
Huống hồ, đến giờ nàng vẫn chưa biết liệu người kia có thực sự là hung thủ không…
Lục Nhượng từ đầu vẫn chăm chú quan sát biểu cảm của Nguyễn Ngọc Vi, bỗng sắc mặt hắn trầm xuống.
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.
com”