Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự


Nửa đêm, trong công đường của Đại lý tự đèn đuốc sáng trưng, nha dịch đứng thành hai hàng, mỗi hàng có ba người đứng đối diện nhau.

Tống Hạc Khanh vỗ kinh đường mộc, sắc mặt lạnh lùng trầm giọng nói: "Mã Đại Tráng, bổn quan hỏi ngươi, ngươi và Bạch Cửu Nương là thanh mai trúc mã, đã có tình cảm sâu nặng từ nhỏ, sau khi nàng ta bị nhà chồng đuổi ra khỏi nhà, thậm chí ngươi còn từng đau khổ đi tìm nàng ta khắp nơi, vì sao bây giờ ngươi lại ra tay sát hại nàng ta."

Mã Đại Tráng cười lạnh một tiếng, không nhát gan không sợ hãi, giống như vò mẻ không sợ nứt, nhìn thẳng vào Tống Hạc Khanh nói: "Xem ra Tống đại nhân đã điều tra được không ít chuyện, đúng vậy, ta đã nói dối, nhưng các ngươi có thể dựa vào những thứ đó mà kết tội ta sao? Nhân chứng đâu? Vật chứng đâu? Vừa rồi là ta bị dọa sợ nên ngớ ngấn, nói ra những lời vớ vẩn, các ngươi sẽ không tin là thật đó chứ?"

Vương Tài không nhìn nổi nữa, lại gần nói nhỏ vào tai Tống Hạc Khanh: "Đại nhân, không bằng cứ cho tên tiểu tử này ăn bốn mươi đại bản trước."

Tống Hạc Khanh không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Mã Đại Tráng, mắt cũng không thèm chớp.

Mới đầu Mã Đại Tráng còn có thể chống đỡ được, nhưng thời gian dần trôi qua, hắn dần dần cảm thấy da đầu tê rần, hồn vía cũng bị ánh mắt sắc bén kia đục thành từng lỗ, dần dần không chịu nổi nữa liền cúi đầu xuống, không dám đối diện với ánh mắt đó nữa.

Vị Thiếu Khanh đại nhân này tuy còn trẻ tuổi, nhưng khí thế toát ra lại hoàn toàn không non nớt chút nào, không giận tự uy.

Bỗng nhiên, người ngồi trên cao đường mở miệng: "Mã Đại Tráng, đây là bổn quan cho ngươi một cơ hội."


"Chỉ cần bổn quan muốn, sẽ có hàng trăm biện pháp để cạy miệng ngươi, buộc ngươi phải nói ra sự thật, dù sao trong luật pháp Đại Ngụy, chưa từng nói rằng không thể tra tấn đối tượng tình nghi.

Nhưng bổn quan niệm tình ngươi đã xa nhà nhiều năm, không muốn ngươi bị thiếu mất cánh tay hoặc cụt chân khi gặp người thân lần cuối trước khi ngồi tù nên đừng có không biết điều."

Lần này Mã Đại Tráng hoàn toàn hoảng loạn, ngẩng đầu lên, ánh mắt run rẩy nói: "Lời này có ý gì? Chẳng lẽ nương ta và tiểu muội cũng tới kinh thành rồi sao!"

Tống Hạc Khanh không đáp lại, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.

Vẻ mặt Mã Đại Tráng hoảng loạn suy sụp, đôi mắt lấp lóe ánh nước, liên tục đấm vào đầu mình, nước mắt nước mũi giàn giụa nói: "Là do ta bất hiếu, ta thực sự có lỗi nương, ta cũng không phải là một huynh trưởng tốt, ta có lỗi với tiểu muội."

Tống Hạc Khanh: "Bổn quan hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, ngươi có nhận tội hay không."

Mã Đại Tráng ngừng tay lại, cúi đầu thật thấp, cắn răng nói: "Ta...nhận tội."

Lục sự vội vàng cầm bút, chuẩn bị ghi lại tình tiết vụ án.

Mã Đại Tráng nắm chặt tay, hai mắt đỏ ngầu, nói: "Từ khi tìm được Cửu Nương, ngày nào ta cùng mong muốn được thành thân với nàng, nhưng nàng luôn tìm đủ mọi lý do để từ chối, còn thường xuyên trêu ghẹo khách khứa ngay trước mặt ta, những chuyện này ta đều nhịn, chỉ nghĩ rằng nàng lưu lạc bên ngoài, tính tình thay đổi một chút cũng bình thường, chỉ cần ta ở bên cạnh nàng, sớm muộn gì nàng cũng sẽ hổi tâm chuyển ý."

"Nhưng ta không nghĩ tới, từ sau khi Đường Tiểu Hà kia đến khách điếm, cả tâm trí nàng đều đặt hết lên người Đường Tiểu Hà, không chỉ cả ngày chui vào phòng bếp, đến đêm còn đi lấy lòng cái tên họ Đường đó, lại còn tự tay nấu đồ ăn cho hắn, bản thân ta còn chưa từng được thử qua món mì mà nàng nấu lần nào..."

Sắc mặt Tống Hạc Khanh không chút thay đổi, bình thản nói: "Sau đó thì sao."

Mã Đại Tráng lau nước mắt, nói tiếp: "Họ Đường kia không mở cửa, nàng ấy không đưa mì được, ta ở dưới lầu nghe thấy động tĩnh, bèn mặc quần áo trước, đợi nàng đi xuống thì đề nghị nàng theo ta vào phòng bếp nói chuyện.

Nàng đồng ý, đặt chén mì xuống đi theo ta, nhưng chưa nói được vài câu thì đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn, còn nói nhiều lời làm tổn thương ta."

"Nàng ta nói gì?" Tống Hạc Khanh hỏi.


Mã Đại Tráng hít hít mũi, dừng một lúc lâu mới nức nở nói: "Nàng nói, nàng không muốn dây dưa với ta như vậy nữa, nàng muốn có cuộc sống mới, có nam nhân mới, nàng không muốn quay lại như trước đây nữa, cũng không muốn nhìn...!nhìn thấy ta nữa, bảo ta cuốn xéo đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt nàng --"

Mã Đại Tráng khóc rống lên: "Ta, lúc đó ta vô cùng tức giận, nên tiện tay cầm con dao phay trên bàn lên, đặt lên cổ nàng, muốn ép buộc nàng đồng ý thành thân với ta.

Nhưng nàng lại không hề sợ hãi, cũng không kêu la gì cả, chỉ cười lạnh với ta, nói ta là đồ bỏ đi, nói trước đây ta còn không có dũng khi bỏ trốn với nàng, hiện tại lấy đâu ra bản lĩnh để chém chết nàng, bảo ta nếu có gan thì chém đi, không chém thì không phải là đàn ông...!Ta, ta thật sự rất tức giận, cho nên, cho nên...!Đại nhân! Ta dập đầu cầu xin ngài, ngài hãy tha cho ta một con đường sống! Ta chỉ là nhất thời hồ đồ! Bản tính ta không phải là người xấu đâu!"

Tống Hạc Khanh coi như không nghe thấy, nhắm mắt tái dựng lại hiện trường đêm đó trong đầu.

Sau khi Mã Đại Tráng vung dao chém chết Bạch Cửu Nương, lúc chạy ra ngoài đã mang theo con dao gây án, trong lúc vội vàng không biết phải xử lý con dao như thế nào, nên lúc đi ngang qua giếng liền ném nó xuống đó.

Lại trùng hợp đúng lúc đó Đường Tiểu Hà đến nhà bếp tìm thức ăn, đụng phải hiện trường Bạch Cửu Nương chết thảm, Mã Đại Tráng nghe thấy tiếng động, liền tương kế tựu kế chạy về.

Bởi vì trời tối, Đường Tiểu Hà không nhìn thấy trên người hắn có vết máu, hắn lại lao vào vũng máu cố ý làm bản thân dính đầy máu, lúc này mới thoát khỏi diện tình nghi.

Quá khứ của hai người Mã Bạch chưa từng kể ra cho người ngoài, nếu không phải Tống Hạc Khanh phái Thôi Quần Thanh đến quê cũ của hắn ta một chuyến, lại dùng mưu kế lừa hắn ta nói ra sự thật, vụ án này khó có thể kết thúc suôn sẻ như vậy.

Lại một đêm nữa trôi qua, phía chân trời xuất hiện những tia sáng bạc, ánh bình minh chiếu rọi lên bức tranh Hải Trãi* cưỡi mây sau lưng ghế quan, tà khí tan biến, vạn vật sáng tỏ.

*Con vật trong truyền thuyết cổ, biết phân biệt phải trái, thấy người đánh nhau, nó dùng sừng húc kẻ gian.


Tống Hạc Khanh ngồi trước bàn xử án, bưng tách trà sâm lên uống một ngụm, nhìn ba người đang ôm nhau khóc nức nở bên dưới công đường, bỗng nhiên nói: "Khóc đi, khóc xong rồi lên đường cho tốt."

Thôi Quần Thanh vẫn mặc bộ đồ nữ trang áo hồng quần xanh kia, nhìn Tống Hạc Khanh, vô cùng ra vẻ giơ tay che chặt trái tim bé nhỏ của mình, hít một hơi thật sâu nói: "Thật đáng sợ, một câu nói thật tàn nhẫn, ngươi làm chức Thiếu Khanh Đại lý tự kiểu gì thế?”

Tuy nhiên thực tế là vậy, bất kể là luật pháp của triều đại nào, cố ý giết người thì đều là tội chết chém đầu thị chúng.

Càng không nói đến Tống Hạc Khanh là một người lao động miệt mài, làm việc vô cùng coi trọng tốc độ và hiệu quả, Diêm Vương muốn hắn ta chết vào canh ba, Tống đại nhân sẽ không để hắn ta sống đến canh hai, chết sớm siêu sinh sớm.

"Có nhân ắt có quả." Tống Hạc Khanh lại nhấp một ngụm trà sâm, lạnh nhạt nói, "Mặc dù ta không thể bảo đảm có thể làm chức Thiếu Khanh Đại lý tự này tốt đến mức nào, nhưng ít nhất sẽ không bỏ qua cho kẻ thủ ác, và không hàm oan cho người tốt -- hắt xì!"

Tống Hạc Khanh xoa xoa mũi, khó hiểu hỏi: "Cảm lạnh à?"

Giờ này khắc này, trong nhà giam Đại lý tự.

Hai tay Đường Tiểu Hà nắm chặt song sắt, khàn giọng gào lên: "Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài đi! Tống Hạc Khanh, ngươi không phân biệt rõ thiện ác, đổ oan cho người tốt! Ngươi là tên cẩu quan! Đại cẩu quan!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận