Tiểu Trù Nương Nhà Thợ Săn


Mà thôi, nàng nói là cưỡng ép thì chính là cưỡng ép đi, dù sao hắn cũng không quá hiểu điều này.

“Nàng…”Vân Hoành vừa mở miệng, tiểu cô nương liền đỏ mặt nắm chặt bàn tay, không tự chủ liền bắt đầu chống cự.

Hắn thở dài, sau đó im lặng một lúc lâu cũng không nói thêm gì nữa.

Cái trầm mặc này rơi vào trong mắt Thẩm Vãn Tịch chính là cảm giác bức bách vô hình, sợ hãi làm khớp hàm nàng run lên.

Những lúc như vậy phải có người hạ bậc thang xuống trước mới được.

Cổ tay áo giật giật, là tiểu cô nương nhẹ nhàng kéo.


Vân Hoành ngoái đầu lại nhìn, thấy nàng sợ hãi mím môi, sau một lúc lâu mới lấy hết can đảm nói: “Sau này… Chờ ta nghĩ thông suốt, chúng ta mới làm việc này, có được không?”Trước mắt cũng chỉ có thể chậm rãi kéo dài thời gian rồi tính.

Nàng chỉ vào vết thương chồng chất trên hai chân mình, còn có vết thương trên tay bị xích sắt mài hỏng da thịt, nhỏ giọng khẩn cầu hắn: “Trên người ta còn rất đau, huynh có thể giúp ta lấy một thùng nước đến hay không, ta muốn chà xát thân thể, đổi một thân quần áo sạch sẽ”.

Sau một lúc lâu, Thẩm Vãn Tịch nhìn thấy trước mặt một thùng nước ấm, lại thấy Vân Hoành đóng cửa đi ra ngoài, bốn phía dần dần cũng không nghe được tiếng bước chân, chắc hẳn người đã đi xa, lúc này nàng mới thả lỏng một chút.

Lúc trước tại phủ Thương Châu Hầu, nàng cùng mẫu thân đều không phải được sủng ái nhất, loại chuyện tắm rửa này luôn là nàng chính mình làm đến, trên cơ bản chưa bao giờ cần người hầu hạ.

Giờ phút này thân mình đầy thương tích, còn có mấy chỗ bị ngâm vào nước, hơn nữa đi đứng không quá thuận tiện, Thẩm Vãn Tịch lau thân thể rất là gian nan.

Động tác quá mạnh thì đau, động tác nhẹ nhàng lại lau rửa không được sạch, còn phải thời thời khắc khắc lo lắng đề phòng có người tiến vào.

Việc lau rửa này lại hao phí gần hết cả canh giờ.


Trên đệm giường ngủ để quần áo Vân Hoành đưa cho nàng, là bộ đồ có chút hơi cũ và tối màu, so với đồ mặc trên người Vân Hoành thì có vẻ mềm mại hơn hẳn.

Quần áo mặc vào người khi đưa qua chóp mũi có mùi hương nhàn nhạt của xà phòng, coi như nhẹ nhàng khoan khoái.

May mắn, Vân Hoành không phải kiểu nam nhân người đầy vết bẩn, mồ hôi có mùi nặng như trong tưởng tượng của nàng.

******Sáng sớm hôm sau, Thẩm Vãn Tịch đột nhiên bừng tỉnh, hai mắt mở ra đã thấy nắng sớm mờ mờ chiếu vào.

Trời đã sáng.

Nàng vội vàng nâng mở góc chăn ra nhìn, may mắn quần áo đều rất chỉnh tề.

Chậm rãi, ánh nắng chiếu qua lớp giấy cửa sổ, cùng mùi hương nhàn nhạt của cỏ xanh truyền tới.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận