Tiểu Trù Nương Nhà Thợ Săn


Trong lòng Thẩm Vãn Tịch đem Vân Hoành cùng Chung Đại Thông mắng đi mắng lại mấy lần, tức giận đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.

Vân Hoành thấy hai má nàng hiện ra rặng đỏ, như có như không cười cười: “Như thế nào, xấu hổ?”“…”Có bệnh à! Dạo này lưu manh như thế nào đều thích ảo tưởng a!Vân Hoành thấy nàng còn vùi ở trên giường không chịu ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng cong lên cũng chầm chậm trở về “Không nói sao?”Thẩm Vãn Tịch nghiêng đầu hướng bên trong, bỗng nhiên nghe được câu này lại có chút rùng mình, nhất thời sởn tóc gáy.

Có những lúc nàng cảm thấy Vân Hoành không giống như là một người thợ săn, mà giống như quan lớn, làm người ta sợ đến mức không dám nhìn thẳng, thân phận tôn quý lại có thủ đoạn độc ác, một khi chọc hắn bất mãn, trong đầu hắn có thể an bài cho ngươi mấy ngàn loại kiểu chết không thoải mái.

Trước đây Thẩm Vãn Tịch ở tại biệt uyển Thương Châu, vụng trộm gặp được phụ thân thẩm vấn phạm nhân, chính là cái tư thế như này.


Nhưng nàng không phải phạm nhân mà! Nàng đâu làm sai cái gì…“Thùng” một tiếng, Vân Hoành đứng dậy cầm chén thuốc đặt ở trên bàn cạnh giường.

Cũng chính là trong khoảnh khắc đó, bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Thẩm Vãn Tịch đỏ mắt, trong mắt còn hiện ra ánh lệ, lại kéo một góc xiêm y sau lưng hắn.

Trầm mặc một chút, nghẹn ngào nhỏ giọng kêu lên: “Phu quân”.

Tác giả có lời muốn nói:Nội tâm Thẩm Vãn Tịch: Ô ô ô mọi người đều bắt nạt ta…Nội tâm Vân Hoành: Có phải ta đã xuất sư rồi hay không?Một tiếng kia mềm nhẹ như là tiếng mèo con nhỏ, mà trong lòng Vân Hoành lại phảng phất như có một dòng nước dập tắt cái nóng nảy.


Rõ ràng là tháng ba thời tiết mát mẻ, mà lại nóng bỏng giống như lửa đốt ngày hè, yết hầu phát khô, cả người đều hừng hực không được tự nhiên.

Đến thời điểm tay nhỏ mảnh khảnh của nàng lôi kéo góc áo hắn, càng làm cho cả người hắn cứng đờ, hành động càng không theo ý muốn, ngay cả hô hấp cũng dần dần nặng nhọc rất nhiều, đáy lòng xao động phải kìm nén hết sức mới có thể suy nghĩ được.

Thật lâu sau, hắn quay đầu, ánh mắt dừng ở giọt nước mắt như ngọc của nàng, chậm rãi chăm chú nhìn, nghe nàng thấp giọng khóc, hắn cũng không thấy tâm phiền ý loạn, mà cảm giác giống như có người phất tay đùa bỡn tiếng lòng.

Nhẹ nhàng ôm ấp vỗ về, tất cả như đọng lại.

Thẩm Vãn Tịch thề, vừa mới rồi nàng đỏ mặt không phải là xấu hổ, mà là do tức giận!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận