Thẩm Vãn Tịch lại toát mồ hôi.
Lần này, dường như là nóng quá nên chảy mồ hôi.
Không chỉ như thế, sắc mặt nàng còn hồng rực, so với tôm luộc chín còn đỏ hơn.
Bụng đã đỡ rất nhiều, không còn đau như trước, Vân Hoành thật sự có thể đem tay bỏ ra được rồi.
…Nàng ở trong lòng yên lặng thúc giục, trong lồng ngực như có con nai nhỏ đang nhảy nhót, làm cho nàng cảm thấy mỗi giây như dài đằng đẵng, sống một ngày bằng cả một năm.
Thế nhưng Vân Hoành chỉ cảm thấy chút mồ hôi chảy ra trên người nàng đều giống như mùi sữa thơm, hắn không hề nghĩ đến tiểu cô nương nhìn qua người như không được hai lượng thịt, vậy mà bụng còn mềm hơn nhiều so với gối đầu.
Không giống hắn, cả người cứng rắn.
Bất quá, trên người nàng hẳn là vẫn còn chỗ càng mềm hơn nữa, chỉ là hắn chưa được chạm đến mà thôi.
Vân Hoành nghĩ như vậy, yết hầu cũng kìm lòng không được mà khẽ trượt, chỗ nào đó trên người có chút phấn khích không tự chủ được phản ứng mà trở nên cứng rắn.
Thẩm Vãn Tịch cảm giác được sau lưng như bị cái gì chen lấn, nhưng rõ ràng Vân Hoành không hề cử động a, chắc hẳn là giường qúa nhỏ, hai người nằm cùng nhau đích xác chật chội rất nhiều.
Tay Vân Hoành còn đặt trên bụng nàng, chính vì vậy hai tay Thẩm Vãn Tịch được tự do thoải mái hoạt động, mặt nóng hừng hực như chậu than củi, hai bàn tay nho nhỏ để trước ngực mình nhẹ nhàng tự vỗ về bản thân.
Ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng mưa rơi tí ta tí tách, “Ầm ầm” một tiếng sấm mùa xuân đánh xuống đột ngột, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Thẩm Vãn Tịch sợ tới mức cả người co rụt lại, cái mông ban đầu bị cản trở bởi chân trái, vì nàng co người đột ngột mà nhích lại gần.
Cả người Vân Hoành chấn động, cơ thể lập tức như bị điện giật, xoay người nhanh chóng tránh ra, tay phải lập tức rời khỏi bụng nàng.
Thẩm Vãn Tịch chỉ thấy trên người buông lỏng, cỗ khí nóng vừa mới quanh quẩn kia cũng dần dần biến mất không còn.
Vân Hoành không cần nàng nói bản thân liền rút tay về, cuối cùng nàng cũng thở được ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Nhưng Vân Hoành nằm thẳng ở bên người nàng hơi thở lại trở nên dồn dập.
.