Tiểu Trư Tầm Thân Ký

Đêm đã khuya, ngọn đèn dầu xa gần dần dần tắt, Tiểu Trư theo thói quen chừng canh ba phải tỉnh lại, ngồi xuống một hồi, phi thân ra khỏi phòng, hướng ngoài thành chạy đi.

Phòng ốc trong thành cách nhau rất gần, nóc nhà từng mảnh từng mảnh liên tiếp không ngừng, y đề khí chạy như bay, không cần rơi xuống đất đã xuyên qua thành, vượt qua tường thành, đi tới một gò núi nhỏ ở ngoài thành.

Phụ cận nơi này cũng không có núi lớn, Tiểu Trư tìm chừng mấy ngày, mới tìm được gò núi nhỏ tương đối yên tĩnh này, được cái cánh rừng đủ dày, lúc y ở trong luyện công, sẽ không bị người thấy.

Hôm nay là cuối tháng, khắp trời đầy sao, Tiểu Trư luyện quyền một hồi, bắt đầu chạy vòng quanh cánh rừng, y thích nhất luyện khinh công, thỉnh thoảng nhảy lên cự thạch, thỉnh thoảng nhảy lên cây cao hơn, lên lên xuống xuống, chơi đến vô cùng vui vẻ. Địa hình và cảnh sắc ở đây hoàn toàn không thể so sánh với trên núi lớn, Tiểu Trư chơi trong chốc lát, rất không tận hứng, chán nản ngồi dưới đất, níu cỏ nhỏ nghỉ ngơi.

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng cười khẽ, Tiểu Trư nhảy dựng lên, cảnh giác ngó chừng hắc ám trong rừng, nơi đó một đạo bóng trắng hiện ra, Tiểu Trư lập tức đuổi theo.

Người nọ cũng là cao thủ khinh công, chạy băng băng nhảy lên nhẹ nhàng tự nhiên, Tiểu Trư lấy làm lạ, y chưa từng cùng người khác so khinh công, lúc này lòng háo thắng nổi lên, lập tức đề khí một mạch đuổi theo, nhanh hơn tuấn mã. Phía trước người nọ cũng không yếu, trước sau vượt lên đầu mũi tên dẫn đường, hai người chạy chạy đuổi đuổi, sau nửa canh giờ, Tiểu Trư mới đem khoảng cách rút ngắn còn một nửa, đã thể thấy rõ ràng bóng lưng đối phương, người nọ là một nam tử trẻ tuổi, mặc một thân bạch y, ở trong bóng tối rất dễ thấy.

Mảnh đất trống phía trước, có một ngôi miếu thổ địa, Tiểu Trư thừa dịp lúc rời khỏi bìa rừng, mượn lực trên một cây đại thụ, cả người đằng không bay lên, giống như Đại Điểu bay qua đất trống rộng vài trượng, rốt cục giành trước Bạch y nhân nhào tới trên đỉnh miểu nhỏ, mắt nhìn chằm chằm theo dõi hắn.

Bạch y nhân chỉ kém nửa bước, cũng nhào tới đỉnh miếu, Tiểu Trư lui về phía sau một bước, chờ y đứng vững vàng, vung chưởng tấn công trước, người nọ mỉm cười tiếp chiêu, hai người đánh vào một chỗ. Dưới ánh sao thấy rõ ràng, hóa ra người này chính là Lan Tử Hàng.

Tiểu Trư gặp qua hắn một lần, chính là trên đường lớn trong núi, sau đến Công Đức Lâm, Đỗ Ninh cùng Lan Tử Hàng tiếp xúc, Tiểu Trư cũng không có đi theo, mấy ngày qua y ban ngày trừ ăn ra thì là ngủ, buổi tối một mình đi ra ngoài luyện công chơi đùa, không có cùng Lan Tử Hàng chạm mặt, thật ra thì cho dù thấy, y cũng sẽ không mảy may chú ý.

Lúc này hai người đánh đến cao hứng, Tiểu Trư ngược lại bắt đầu chú ý Lan Tử Hàng, thấy hắn có thể đón được hướng đi quyền cước cuồng phong vũ bão của mình, không khỏi có phần nhìn với cặp mắt khác xưa.

Lan Tử Hàng cũng thất kinh, hắn kế thừa danh môn, là người nổi bật trong đám võ lâm trẻ tuổi, không nghĩ tới Tiểu Trư lại có thể cùng hắn đánh ngang sức ngang tài, thật sự ngoài dự tính của hắn.

Lòng háo thắng nổi lên, hai người cũng lên hoàn toàn tinh thần, toàn lực đọ sức, từ đỉnh miếu đánh tới đất bằng, từ ngoài miếu đánh tới trong miếu, ở giữa màn che tượng chui tới chui lui, không ngừng đánh cho bụi đất tung bay, thiếu chút nữa đem phòng của thổ địa gia gia san thành bình địa, cuối cùng Lan Tử Hàng chịu không nổi, từ trong miếu âm u bẩn thỉu nhảy ra ngoài, mới phát hiện phương đông đã ửng trắng, gà trống nơi xa đang gáy sáng.

“Ngừng!”Hắn tự tay ngăn trở Tiểu Trư đuổi theo, thở gấp nói: “Hôm nay không đánh, ngày mai lại đến.”

Tiểu Trư đang cao hứng, thật lâu không có chơi đến vui vẻ như vậy, sao có thể tùy tiện thả hắn đi, không nói tiếng nào lại nhào lên, Lan Tử Hàng nhìn y đầu bù mặt bẩn, trên người vương khá nhiều mạng nhện, nghĩ đến chính mình cũng không tốt hơn là mấy, hắn xưa nay yêu sạch sẽ, thật sự chịu đựng không nổi, quay đầu bỏ chạy, Tiểu Trư tinh thần phấn chấn, phấn khởi truy tiếp, hai người một mạch chạy về Công Đức Lâm, Lan Tử Hàng ba lách hai vượt, trở lại viện tử của mình, vọt vào một gian nhà lớn.

Tiểu Trư cũng mãnh truy vào, sau đó giống như đạn pháo xông ào vào một cái thủy trì cực lớn, tóe lên một mảnh bọt sóng.

Lan Tử Hàng cười ha ha, hắn đối với phòng của mình dĩ nhiên quen thuộc, mặc dù giống như Tiểu Trư mạnh mã xông vào, nhưng nhẹ nhàng linh hoạt tìm đúng điểm mượn lực, nhảy vọt qua thủy trì, rơi xuống bên đối diện, lúc này nhìn Tiểu Trư ướt sũng như chuột lột mới ló đầu ra, chỉ vào y vỗ tay cười to.

Tiểu Trư giận dữ, mượn lực dưới đáy trì, giống như tên nhảy lên, đánh về phía Lan Tử Hàng, hai người ở bên cạnh trì mãnh liệt đấu một trận, hai tay ngoắc trụ lẫn nhau, một người đứng yên không được, song song rơi xuống trong thủy trì, lại đánh tiếp.

Nước hồ bị khuấy động đến bọt nước bốn phía, hai người giống như Giao Long dây dưa xoay đánh, đến cuối cùng đã chẳng quan tâm chiêu thức, hoàn toàn chính là dã man đấu sức, Lan Tử Hàng không nghĩ tới Tiểu Trư dai sức như vậy, khí lực lại lớn đến kinh người, hắn mặc dù võ công cao, chiêu thức xảo diệu, nhưng bị sức lực thô bạo của Tiểu Trư bức bách, lại đang ở nơi cổ quái chưa từng gặp dã đấu, dần dần liền có chút chống đỡ không nổi, bị áp đến đáy nước, ùng ục phả ra bong bóng, nuốt vài ngụm nước bẩn, gần như hôn mê.

Tiểu Trư thấy hắn khí lực hơi thoát, liền không ép chặt nữa, Lan Tử Hàng đột nhiên phát lực, tránh thoát ra ngoài, lăn lên bên cạnh thủy trì, vừa thở, vừa phun đến tối tăm mặt mũi– hắn nhìn thấy nước hồ bị bùn đất trên thân hai người làm thành một mảnh hỗn độn, thử nghĩ xem chính mình mới vừa uống vài ngụm canh bùn như vậy, liền không nhịn được nôn mửa.

Tiểu Trư vuốt vuốt nước trên mặt, bò lên nằm bên cạnh thủy trì nằm, mệt mỏi quá, cũng rất vui vẻ, thật lâu không có chơi thống khoái như vậy rồi, y nghiêng mắt nhìn Lan Tử Hàng, tên kia còn đang ói, có cái gì phải ói sao!

Lan Tử Hàng ói đến không còn gì để ói, gọi người đi vào đem trì thủy tháo sạch, lại đổ nước vào trong, phòng tắm này của hắn thiết kế tinh xảo, có thể dẫn nước ra vào, thật là xa hoa.

Bất quá Tiểu Trư từ trước đến nay đều tắm trong khe suối, cho nên đối với loại suối chảy tự động hoàn toàn không có có cảm giác, Lan Tử Hàng vốn còn muốn làm y kinh thán, lại thấy y nhìn cũng không thèm nhìn, không khỏi thất vọng.

“Tiểu Trư?”

Tiểu Trư kỳ quái xoay mặt lại, hắn làm sao biết tên của y?

“Ta gọi Lan Tử Hàng, là chủ nhân Công Đức Lâm.”Lan Tử Hàng tự giới thiệu mình.

Tiểu Trư gật đầu, cái này không có quan hệ với y.

Lan Tử Hàng thấy y vẫn không có biểu cảm gì, có phần không giữ được bình tĩnh, mỉm cười nói: “Cậu có thích nơi này không?”Công Đức Lâm là lâm viên Giang Tô nổi danh nhất bản thành, cảnh trí cực đẹp, được người khác coi như tiên cảnh.

Tiểu Trư lắc đầu.

Lan Tử Hàng ngạc nhiên nói: “Nơi đẹp như vậy, ngươi không thích sao?”

Tiểu Trư ngáp một cái, lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, y đã rất đói bụng rồi, trời đất bao la ăn cơm lớn nhất, y bò dậy chuẩn bị đi tìm Đỗ Ninh ăn cơm.

“Chờ một chút.”Lan Tử Hàng đuổi tới: “Y phục ngươi đã ướt, không bằng đổi y phục rồi đi?”

Tiểu Trư xem xem y phục trên người dính nước bùn, ừ, nếu cứ như vậy trở về, nhất định sẽ bị Đỗ Ninh nói đi nói lại, mặc dù bản thân y không cảm thấy thế nào, nhưng mà người kia luôn luôn rất chú ý sạch sẽ.

Lan Tử Hàng gọi người hầu đưa vào hai bộ quần áo sạch, một trắng một đen, trắng chính là hắn, đen chính là đặc biệt chuẩn bị cho Tiểu Trư.

Tiểu Trư thoải mái cởi quần áo bẩn xuống, trần như nhộng nhảy vào trong thủy trì tắm rửa, nói là tắm, thật ra là nhảy vào, để cho nước không quá đầu …, lại đi ra, cái này coi như rửa sạch từ đầu đến chân…

Lan Tử Hàng nuốt ngụm nước miếng, dáng người Tiểu Trư vóc người thật sự rất tốt, vai rộng eo nhỏ, chân dài tay dài, da thịt rắn chắc, da thịt màu mật ong bóng nhẵn giống như sa tanh thượng hạng, phảng phất lóe ánh sáng nhạt, chặt chẽ hấp dẫn mắt của hắn, đáng tiếc Tiểu Trư động tác quá nhanh, thoáng cái đã đem y phục mặc lên người, qua loa thắt đai lưng, liền đi ra ngoài.

“Chờ một chút.” Lan Tử Hàng lại gọi, Tiểu Trư không kiên nhẫn nhìn hắn, ngăn cản người ta ăn cơm thật đúng là không được hoan nghênh a!

“Đầu bếp bên cạnh ta chuẩn bị điểm tâm Giang Tô thượng hạng, ngươi có muốn ăn hay không?” Lan Tử Hàng những ngày qua đã điều tra tình hình của Tiểu Trư tình, biết y yêu thích nhất chính là ăn uống, vì vậy chuẩn bị hợp tình hợp ý.

Tiểu Trư lắc đầu, y thích ăn nhất chính là cơm Đỗ Ninh nấu, hơn nữa y không tin người khác có thể làm điểm tâm ngon hơn Đỗ Ninh

Lan Tử Hàng còn muốn nói nữa, Tiểu Trư nhấc chân bước đi, trong chớp mắt đi xa, làm Lan Tử Hàng giận đến hung hăng dậm chân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui