Yêu tinh không hẳn đều là kiểu hình quyến rũ.
Trong núi có một trúc yêu, chính là không phải dạng đó.
Y có phong thái, một thân thanh y văn nhã với mái tóc đen, hàng mi như tranh vẽ, đôi mắt ôn nhu hòa khí, nhàn nhạt biểu lộ ba phần ý cười.
Y là do Đạo trưởng nuôi lớn ở trong núi. Từ lần đầu xuất hiện linh thức đến lúc tu thành hình người, mọi cử động đều không tự chủ mà học theo bộ dáng của Đạo trưởng.
Đạo trưởng tu hành ở trong núi, Trúc yêu an vị ở ngoài cửa sổ thổi khúc trên cây.
Đạo trưởng bị quấy nhiễu tu hành, mấy chục năm qua không hề tiến bộ. Nhưng mỗi khi hắn ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn vào đôi mắt tao nhã mỉm cười của yêu vật kia, lại buộc lòng phải thở dài một tiếng, nhắm mắt không nói.
Trúc yêu mỉm cười hỏi: “Đạo trưởng, tại sao ngươi tu hành?”
Đạo trưởng nói: “Phàm trần nhiều khổ.”
Trúc yêu không rõ: “Cô độc ở đây khổ tu trăm năm, sẽ không khổ?”
Đạo trưởng hỏi: “Vậy vì sao ngươi tu hành?”
Trúc yêu nói: “Tu thành hình người, hóa yêu khí, đi hưởng phàm trần cực lạc.”
Đạo trưởng thật lâu không đáp.
Trúc yêu thấp thỏm trong lòng: “Đạo trưởng…”
Đạo trưởng nói: “Đừng đi.”
Bởi vì bản tính Trúc yêu là yêu vật, không thể hiểu được trái tim vô dục vô cầu kia của Đạo trưởng.
Y ở trong núi ngây ngốc đến phiền muộn, liền xuống núi đi vào trong thành, lưu luyến thanh lâu sở quán, đối với phàm trần cực lạc nóng lòng muốn thử.
Trải qua mấy ngày thấp thỏm, bất chợt có một người lặng yên không một tiếng động áp sát ở phía sau y, trầm giọng nói nhỏ: “Tại sao ngươi muốn tới đây?”
Tâm hồn Trúc yêu rung động, kinh hoảng muốn trốn.
Người đến chặt chẽ ôm lấy vòng eo của y, ma khí âm u lặng lẽ lan tỏa: “Giun dế phàm tục, làm sao có thể đem đến cho ngươi vui sướng cực hạn?”
Trúc yêu há miệng muốn gọi một tiếng “Đạo trưởng cứu ta”, đã bị bắt vào hang động sâu thẳm.
Trong động quỷ hỏa trong suốt, toàn thân Ma vật có hắc khí bao phủ, chặt chẽ ôm Trúc yêu sâu trong lòng ngực: “Bản tọa mới có thể, cấp cho ngươi.”
Y phục Trúc yêu bị xé nát vụn, tóc đen ngổn ngang, kể cả vỏ bọc ôn văn nhĩ nhã kia cũng không còn khoác được nữa, hai mắt rưng rưng nghẹn ngào xin tha. Khóe mắt tuấn tú xinh đẹp nho nhã tràn ngập tình sắc hoa đào yêu mị, phảng phất giống như trời sinh y chính là nên dụ người như vậy.
Trúc yêu đã dùng hết khí lực, nặng nề hôn mê trong lòng Ma vật.
…………………………………….
Khi Trúc yêu tỉnh lại, đã thấy một mảnh bầu trời trong xanh rất đẹp.
Trong núi cây cỏ xanh um, hương hoa ngào ngạt.
Đạo trưởng bạch y tiêu sái, đang ngồi ngay ngắn dưới tàng cây đốt hương pha trà.
Trúc yêu thở dài một hơi, đỡ trán lẩm bẩm: “May mắn chỉ là giấc mộng.”
Y kéo thân thể uể oải không chịu nổi đi đến trước mặt Đạo trưởng. Trên gương mặt tuấn tú bày ra vẻ sầu khổ ba thật bảy giả: “Đạo trưởng, phàm trần quả nhiên thực khổ.”
Trong mộng, cự đại kê dưới khố Ma vật kia mỗi ngày đều khiến cho ba hồn bảy phách của y bay đi không biết nơi nào. Đến nay hồn phách vẫn ở trên mây, trong huyệt còn lộ ra một chút tư vị tê dại chưa hết thòm thèm.
Đồng tử Đạo trưởng trở nên thanh lãnh, trầm mặc châm trà.
Trúc yêu uống chút trà nóng, cảm giác khủng hoảng xấu hổ không nói rõ được cũng không thể tả rõ trong lục phủ ngũ tạng mới được rút đi, lập tức đã trở lại một bộ dạng phong nhã nhẹ như mây gió: “Đạo trưởng, ngươi từng có phàm trần trong người không?”
Đạo trưởng ngước mắt, nhìn về phía Trúc yêu.
Trúc yêu nhợt nhạt cười, ý cười nơi đáy mắt không nhiều cũng không ít, ôn nhu pha lẫn tự phụ.
Một con gấu trúc con nhỏ nhỏ tròn vo chui vào trong lồng ngực Trúc yêu, mềm nhũn làm nũng.
Trúc yêu giơ tay, từ trên không gỡ xuống một cành cây đầy trái, hai ngón tay thon dài như ngọc kẹp lại, đút cho cái bánh bao nhỏ trắng đen xen kẽ kia ăn.
Tâm hồn đạo trưởng rung rẩy, giữa mi tâm mơ hồ có hắc khí chợt lóe lên.
Hắn nói với Trúc yêu: “Ta sinh ra ở trong núi Thanh Nguyệt, thuở nhỏ theo sư phụ tu thân vấn đạo, chưa bao giờ nhiễm phàm trần.”
Trúc yêu cười giỡn nói: “Một lần cũng không có?”
Đạo trưởng nhắm mắt: “Không có.”
Trúc yêu than thở: “Đạo trưởng, không dính vào, trong lòng liền không có phàm trần sao?”
Đạo trưởng nói: “Đúng.”
Trúc yêu nói: “Nhưng ta lại cảm thấy được, phàm trần vốn là ở trong lòng.”
Chén trà trong tay Đạo trưởng rơi xuống đất, bắn ướt thanh y của Trúc yêu.
Trúc yêu nhìn gương mặt thanh lãnh đạm mạc của Đạo trưởng, trong lòng bỗng nhiên bốc lên niềm vui mừng mơ hồ bí ẩn, y nói: “Đạo trưởng, phàm trần của ngươi đã động?”
Đạo trưởng giận dữ, phẩy tay áo bỏ đi, đóng cửa lại tĩnh tọa khổ tu.
Trúc yêu vẫn cười, y ôm cái bánh bao nhỏ mềm nhũn kia nhảy lên cây, gương mặt cúi thấp xuống ôn nhu thổi sáo.
Đó là ca khúc y nghe thấy ở trong mơ. Nữ tử bên trong thanh lâu sở quán nào đó dùng giai điệu mềm nhẹ triền miên nhẹ nhàng xướng:
“Quân có lược bạch ngọc, ta nguyện vấn tóc đen.
Mi người ánh trăng nhỏ, phấn mỏng nhuộm vầng mây.
Hồng loan vượt gió ấm, mềm giọng hỏi là quân…”
Trong phòng loảng xoảng một tiếng vang thật lớn.
Trên mi tâm đ*o trưởng không nhiễm phàm trần lại có sát khí như ẩn như hiện, dằn ma tính sắp dâng trào xuống đáy lòng.
Yêu tinh trên cây vẫn cứ vô tư không biết, còn cười thổi dâm khúc nghe thấy trong thanh lâu, trêu chọc dục niệm hắn vừa mới đè nén.
Đạo trưởng đột nhiên hét một tiếng, miễn cưỡng đè ma vật trong cơ thể xuống, một ngụm máu tươi phun ra.
Gấu trúc nhỏ trong lồng ngực Trúc yêu sợ đến run run một cái, bay nhảy chạy đi mất.
Trúc yêu ngửi thấy được mùi máu tanh, có chút hốt hoảng đi đến trước phòng Đạo trưởng: “Đạo trưởng? Đạo trưởng!”
Đạo trưởng hành công vận khí, ma vật rít gào giãy dụa, thần phách hung ác xung kích tâm hồn hắn. Trong cổ họng hắn có mùi tanh ngọt, âm thanh đè nén oai lệ quát một tiếng: “Cút!”
Trúc yêu có chút oan ức, đứng ở ngoài cửa phòng Đạo trưởng than thở: “Đạo trưởng, ta sai rồi, ta không nên thổi khúc dâm diễm này quấy nhiễu ngươi tu hành.”
Trong mũi đạo trưởng đều là mùi thơm thanh nhã mê người của Trúc yêu, hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Biết sai rồi liền lăn xa một chút!” Lời còn chưa dứt, tâm mạch rung động liền bức ra một ngụm máu tụ.
Trúc yêu ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, có chút nóng nảy: “Đạo trưởng!”
Đạo trưởng tụ khí xuống đan điền, tỏa hồn vào linh đài, phong bế ngũ giác, không nghe không nói, chăm chú chống đỡ tâm ma.
Ma vật như mụn độc ăn vào xương, thâm trầm ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Ngươi quên được không?”
Đạo trưởng nói: “Ta không quên được, phải làm thế nào đây?”
120 năm trước, Thanh Nguyệt sơn.
Ở trong núi, một bạch y đạo trưởng đứng dưới ánh trăng, gặp một tên Mị Ma.
Mị Ma dưới ánh trăng ôn ôn nhu nhu cười yếu ớt: “Đạo trưởng.”
Hai ngón tay Đạo trưởng tầng tầng đánh vào ấn đường, oai lệ quát một tiếng: “Đi!”
Hắc khí trên mi tâm gặp đòn nghiêm trọng, nhanh chóng rút đi.
Trúc yêu buộc lòng dùng hết sức lực phá tan kết giới của Đạo trưởng, hốt hoảng nhào vào bên trong: “Đạo trưởng.”
Đạo trưởng ngẩng đầu, thân thể mềm mại ấm áp của Trúc yêu vừa vặn nằm vào trong lồng ngực hắn. Đạo trưởng cúi đầu, khóe môi dính máu nhẹ nhàng lướt qua vài sợi tóc của Trúc yêu.
Trúc yêu lau chùi vết máu trên khóe môi Đạo trưởng, trong lòng hổ thẹn không thôi: “Đạo trưởng, sau này ta sẽ không bao giờ quấy rối ngươi tu hành nữa.” Từ nhỏ y đã có thói quen quấy rối bên người Đạo trưởng, chưa từng nghĩ rằng nó sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Đạo trưởng nhắm mắt than thở: “Thôi.”
Trúc yêu vẫn dựa vào trong lồng ngực hắn không chịu đi: “Đạo trưởng…”
Hơi thở của yêu vật luôn có chút nguội lạnh, lại mang theo hương thơm như dòng suối tinh khiết ẩm ướt trong khe núi, từng tia từng sợi xuyên vào trong mũi đạo trưởng.
Đạo trưởng giơ tay, muốn xoa xoa tóc y, ngón tay lại lơ lửng ở giữa không trung, không biết nên hạ xuống hay không.
Trong lòng Trúc yêu có chút hổ thẹn, lại có chút oan ức. Y nửa chơi xấu nửa làm nũng nói: “Thôi là có ý gì?”
Đạo trưởng nói: “Không được hồ nháo, ngươi nhanh chóng nắm vững tu hành. Thiên kiếp sắp tới.”
Trúc yêu được Đạo trưởng dẫn dắt, từ thời điểm xuất hiện linh thức, đến nay đã tu hành nghiêm chỉnh hết tám mươi mốt năm.
Lượt Thiên kiếp thứ nhất, sắp đến.
Trúc yêu lười nhác từ nhỏ quen rồi, cả ngày không phải ở trên cây thổi sáo, cũng là ngồi dưới tàng cây trêu chọc gấu trúc con.
Bảy, tám cái bánh bao nhỏ trắng đen xen kẽ nhào tới lấp đầy trong lòng y, hoạt bát vui vẻ cọ tới cọ lui.
Trúc yêu sung sướng vuốt ve nhúm lông bù xù của mấy bánh bao nhỏ, uống rượu hoa đào của mấy con khỉ tự ủ trong núi, vui vẻ biết bao.
Thiên kiếp?
Đó là cái gì?
Lông bù xù sao?
Có thể vuốt sao?
Trong phòng, Đạo trưởng vận công hoàn tất, nhìn Trúc yêu sống phóng túng dưới tàng cây, bất đắc dĩ nhíu mày lại.
Trúc yêu nâng chén với hắn, tao nhã mỉm cười: “Đạo trưởng, nếm thử rượu mới năm nay đi, không say lòng người.”
Đạo thở dài một cái, nhận mệnh bắt đầu bố trí trận pháp ở trong núi, giúp tiểu yêu tinh tâm lớn như cái đấu kia chống đối Thiên kiếp.
Bên trong núi Lịch Nhi chỉ có một con yêu quái như Trúc yêu này, cũng chỉ có một người đạo trưởng này.
Những cây cỏ sinh linh khác, hoặc là linh thức chưa hiện ra, hoặc là chết trong Thiên kiếp, tu thành hình người lác đác không có mấy tên.
Trúc yêu biết mình chọc giận Đạo trưởng, mấy ngày nay đều thức thời không có tiếp tục đi dạo hay thổi sáo ở ngoài cửa Đạo trưởng, chạy đến phía sau núi đi tìm Hầu Vương chơi cờ.
Hầu Vương cả ngày trầm mê ủ rượu, học làm người chỉ học đến bảy tám phần. Mỗi khi chơi cờ đều bị Trúc yêu bắt nạt đến vò đầu bứt tai, vòng vòng đã muốn thua Trúc yêu hai vò rượu ngon.
Trúc yêu mỗi tay mang một vò rượu, trên bả vai lại có một con gấu trúc nhỏ béo ị lông xù đang ngồi, hí ha hí hửng đi trong thung lũng.
Bỗng nhiên, phía trước có một trận hàn khí ác liệt kéo tới.
Vẻ mặt Trúc yêu trở nên nghiêm túc, đem gấu trúc và rượu nhẹ nhàng đặt ở trên bãi cỏ phía sau hòn đá, hai tay kết ấn cảnh giác nắm chặt ống sáo.
Một đạo sĩ cầm kiếm đi đến, đứng trên đỉnh núi từ trên cao nhìn xuống Trúc yêu, đôi mắt âm hàn.
Trúc yêu nghe Đạo trưởng nói qua, đạo sĩ không có kiếm chính là tu đạo tiêu dao, cộng sinh cùng trời, một mình ta tiêu dao, tự tại tu hành.
Đạo sĩ cầm kiếm chính là tu đạo thiện ác, trừ gian diệt ác, phục yêu hàng ma.
Trúc yêu tự nhận là một con yêu quái tốt, nhưng đạo sĩ trước mặt này tựa hồ đã chuẩn bị muốn thu y.
Đạo sĩ rút kiếm, kiếm Tru Ma khắc ấn vàng lấp loé, oai lệ quát một tiếng mang theo vạn trượng kim quang bay tới muốn bao phủ Trúc yêu.
Trúc yêu cười khổ. Một thân thanh y phất tay áo, yêu khí nhu hòa hóa kim quang thành mưa phùn.
Đạo sĩ oai lệ hét lớn: “Ma vật, nạp mạng đi!”
Trúc yêu dở khóc dở cười, vẫn ôn ôn nhu nhu một bên vừa chặn vừa lui: “Vị đạo trưởng này, tuy ta là yêu vật, nhưng từ nhỏ đi theo Tiên môn chính đạo, ngài tội gì gây sự với ta?”
Đạo sĩ cười lạnh, bên trong đôi mắt âm lệ càng mang hận ý ngập trời: “Ma vật, ngươi còn muốn giả vờ giả vịt đến khi nào!”
Trúc yêu bị hắn gây khó dễ, từ bên trong cổ áo lấy ra hạt châu Đạo trưởng đưa y dùng để tránh thiên kiếp. Yêu lực hóa thành lực đạo, mạnh mẽ đánh về phía ngực đạo sĩ.
Đạo sĩ bị đánh ra ngoài mấy trượng, ngực phổi bị thương, miệng phun máu tươi, không dám tin mà nhìn hạt châu trong tay Trúc yêu: “Trầm… Khụ khục… Trầm Tâm Lệ!”
Trúc yêu hoàn toàn không kịp mở miệng, đạo sĩ bị thương nặng lại cầm kiếm đâm tới y một lần nữa. Có vẻ hôm nay tên này nhất định muốn diệt trừ tiểu yêu vô tội không làm ác như mình đây a.
Trong lòng Trúc yêu dâng lên một luồng tàn bạo mơ hồ. Ngón tay thon dài như ngọc nắm hạt châu, muốn trực tiếp đánh gã đạo sĩ đáng ghét này hồn phi phách tán.
Bỗng nhiên, một đạo khí nhu hòa từ trên trời giáng xuống, phân tách giữa hai người đang giương cung bạt kiếm: “Dừng tay.”
Đạo trưởng bạch y thanh lãnh, phất trần nhẹ bay, trong lòng ôm một con gấu trúc tròn vo nhỏ nhỏ.
Đạo sĩ vừa mới thổ huyết kia giãy dụa kêu một tiếng trước khi hôn mê: “Sư huynh!”
Trúc yêu hoảng sợ trợn to hai mắt.
Cái gã đạo sĩ dữ dằn này, là sư đệ của Đạo trưởng.
…………………………………………..
Sư đệ bị Trúc yêu đánh đến trọng thương, nằm ở trong phòng Đạo trưởng hôn mê bất tỉnh.
Trúc yêu ngồi ở trên cây, buồn bực nhìn vào cửa sổ gian phòng Đạo trưởng.
Cái gã đạo sĩ đáng ghét kia còn chưa có tỉnh, Đạo trưởng an vị trên giường kiên nhẫn vận công chữa thương cho sư đệ.
Trúc yêu ngồi trên cây hai canh giờ, cả ống sáo cũng không thổi, nhưng Đạo trưởng ngay cả nhìn y cũng không hề liếc mắt một cái.
Trúc yêu phiền muộn, lại sợ Đạo trưởng trách cứ về thương thế của sư đệ hắn. Thẳng thắn đem Trầm Tâm Lệ Đạo trưởng cho y treo ở trên cây, lập tức chạy tới chỗ sâu nhất trong núi sâu.
Trong núi sâu âm u cả ngày không thấy ánh mặt trời, chỉ có vài oan hồn yêu vật độ kiếp thất bại tình cờ lướt qua trong sương khói.
Trúc yêu ngồi ở bờ nước băng lãnh, giống như giận hờn mà bắt đầu nghiêm túc tu luyện chuẩn bị nghênh tiếp Thiên kiếp.
Đúng không, y là yêu, có yêu quái nào độ kiếp lại dựa vào một đạo sĩ?
…………………………………
Đạo trưởng rất hậm hực, sương lạnh trên mặt có thể dày tới tám trượng: “Ngươi đến đây làm gì?”
Khí huyết của sư đệ vẫn còn mơ hồ. Hắn thấy ánh mắt lạnh lùng của sư huynh, trong lòng phát khổ. Sư đệ trắng bệch nghiêm mặt nói: “Sư huynh, sư phụ đã thay ngươi tìm được biện pháp loại trừ tâm ma.”
Đạo trưởng sửng sốt.
Sư đệ che ngực cười khổ: “Sư huynh, trở về đi thôi. Ngươi trốn ở chỗ này tu hành hơn trăm năm, đạo hạnh không tiến ngược lại thụt lùi. Nếu không trừ tâm ma, ngươi liền phải chịu đựng thiên khiển.”
Đạo trưởng nhắm mắt không nói.
Sư đệ cuống lên: “Sư huynh, ngươi biết mình sau khi nhập ma sẽ làm ra cái gì không!”
Đạo trưởng trầm mặc một lúc lâu, nói: “Chờ ta giúp tiểu trúc yêu kia vượt qua thiên kiếp, mới về sư môn.”
Nước mắt trên khóe mắt của sư đệ đã rơi xuống, tàn bạo nói: “Sư huynh, nếu ngươi không cẩn thận mà để nhập ma lần thứ hai, kẻ chết đầu tiên chính là tiểu trúc yêu kia của ngươi!”
Đạo trưởng nói: “Ngươi đang ép ta.”
Sư đệ nghẹn ngào: “Sư huynh…”
Đạo trưởng nói: “Thôi, tối nay ngươi lưu ở chỗ này, ta tiếp tục đi gia cố trận pháp chống đỡ thiên lôi thêm một lần nữa.”