Không qua bao lâu, Mị Ma cơ hồ bị làm đến hồn phi phách tán. Ngón tay tinh tế trắng nõn đang run rẩy, nắm chặt y phục hiển nhiên đã bị ma vật nhuộm đen của Đạo trưởng kêu thảm thiết: “Đạo… trưởng… Không xong… A… Không được… Đạo trưởng…”
Đồng tử Đạo trưởng nhập ma trở nên băng lãnh âm trầm, nắm chiếc cằm trắng nõn của Mị Ma trầm thấp nói: “Nhẫn nhịn.”
Mị Ma ủy khuất vô cùng, khóc đỏ cả mắt: “Không… Ân… Không muốn… Ah ah… Ta không muốn…”
Ánh mắt Đạo trưởng âm trầm mà hôn môi y, giọng nói trầm thấp thì thầm không rõ mơ hồ trong xúc cảm môi răng quấn quýt: “Thời điểm trêu chọc ta, nên nghĩ tới sẽ có một ngày này.”
Mị Ma mới không nghĩ tới.
Cái ngày Đạo trưởng xuất hiện ở núi Trường Dạ kia, dáng vẻ thanh lãnh bạch y phiêu lãng, như “Trích Tiên” không nhiễm phàm trần.
Mị Ma liền nghĩ, không biết có thể nhìn thấy dáng dấp mất khống chế trong tình dục của Đạo trưởng hay không đây, nhất định đặc biệt thú vị.
Nhưng y không nghĩ tới Đạo trưởng mất khống chế đáng sợ như vậy, y bị làm đến nỗi cả nguyên thần cũng không tập hợp được.
Mị Ma thoi thóp mềm nhuyễn trong lòng Đạo trưởng nhập ma. Đôi chân dài trắng như tuyết nhịn không được run cầm cập, dịch nhầy dính nhơm nhớp tí tách chảy xuống, làm ướt Liễm Ảnh hoa đầy đất.
Liễm Ảnh hoa mắc cỡ khép lại cánh hoa, Mị Ma nằm trong lồng ngực Đạo trưởng ủy khuất khóc thành tiếng: “Dâm ma!”
Đạo trưởng nói mà không có biểu cảm gì: “Chính ngươi đưa tới.”
Mị Ma khóc lóc nói: “Ta hối hận rồi!”
Bàn tay Đạo trưởng đặt trên lưng y, dẫn một đạo ma khí cho y: “Không còn kịp rồi.”
Tuy ngoài miệng Mị Ma nói hối hận, kỳ thực trong lòng cũng rất vui mừng.
Y yêu thích Đạo trưởng, từ lần đầu tiên nhìn thấy liền yêu thích vô cùng.
Y chọt chọt vào ngực Đạo trưởng, nhỏ giọng nói: “Đạo trưởng, nếu như ngươi làm nhẹ một chút, ta liền càng yêu thích ngươi hơn.”
Đạo trưởng vuốt ve da thịt trắng mịn của Mị Ma, lơ đãng nói: “Trốn xa một chút, có người đến.”
Mị Ma ngẩng đầu. Ở lối vào núi Trường Dạ, một đám đạo sĩ cầm kiếm đi đến ồn ào huyên náo, yêu ma quỷ quái khắp núi sợ đến mức chạy trốn tứ phía.
Mị Ma sợ hãi run run một chút, cứng đờ dựa vào trong lồng ngực Đạo trưởng.
Đạo trưởng giơ tay, sương mù màu đen đầy trời bao thành bình phong.
Hắn thả Mị Ma xuống, đi tới chỗ đám đạo sĩ kia.
…………………………………..
Trúc yêu bị một đạo lôi làm cho thức tỉnh.
Y mở mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mưa rào xối xả sấm vang chớp giật.
Đám gấu trúc con vừa nãy ngủ trong bụi cỏ liền tỉnh dậy hoảng loạn dồn dập chạy vào trong phòng, mỗi một con đều bị mưa to xối thành gà nhúng nước trông rất tội nghiệp.
Trúc yêu nhanh chóng đẩy cửa ra, bất chấp mưa to ôm từng con từng con bánh bao nhỏ vào.
Chẳng biết vì sao, mỗi lần y nhìn thấy đám tiểu tử lông xù tròn vo này, đều cảm thấy đặc biệt nhẹ dạ.
Đám bánh bao nhỏ ướt nhẹp ở trong phòng bắt đầu tự tìm góc ngủ.
Trúc yêu ngồi chồm hỗm trên mặt đất đếm từng con từng con.
“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu… Ô, làm sao thiếu một con rồi?”
Đám bánh bao nhỏ ngồi trên sàn nhà chớp mắt nhỏ sáng lấp lánh nhìn y.
Trúc yêu có chút cuống lên: “Đứa nhỏ nhất đâu?”
Đám bánh bao nhỏ liền dồn dập ào ào bò đến bên cửa sổ. Móng vuốt lông xù nhỏ với đệm thịt mềm mềm chỉ vào chỗ cao nhất trên cái cây ngoài cửa sổ.
Một con bánh bao nhỏ trắng đen xen kẽ treo ở trên nhánh cây cao năm trượng, sợ sệt run run không dám xuống dưới.
Trúc yêu thở dài, mặc kệ sấm sét mưa to xông tới cây đại thụ kia.
Con gấu trúc nhỏ treo ở trên nhánh cây, thân thể tròn vo lảo đà lảo đảo.
Trúc yêu kinh hồn bạt vía, giơ hai cánh tay gậy trúc uốn cong lại, tạm thời dựng lên một chiếc võng dưới thân bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ ôm cành cây run lẩy bẩy.
Trúc yêu cẩn thận dò xét cưỡi mây bay lên, lên tới nhánh cây ôm đứa nhỏ đáng thương oan ức lóng ngóng xuống dưới, vừa bực mình vừa buồn cười: “Ngươi nhỏ như vậy, bò cao thế để làm cái gì?”
Một đạo sấm sét chói mắt ầm ầm hạ xuống. Trầm Tâm Lệ trên cổ tay Trúc yêu rung động nứt ra.
Trúc yêu thầm nghĩ không ổn.
Là Thiên kiếp!
Cuối cùng một đạo sấm sét hạ xuống. Tia chớp thô to giống như một ngọn núi, đập tới chỗ y rất nhanh.
Trúc yêu chỉ kịp ném con gấu trúc nhỏ trong tay vào trong cửa sổ, chính mình cũng đã né tránh không kịp.
Điện quang lao vào cơ thể, một tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang vọng núi Lịch Nhi.
……………………………………..
Trong mưa to, Đạo trưởng gấp rút chạy nhanh.
Mẫu châu Trầm Tâm Lệ trên cổ tay bỗng nhiên nổ tung, mảnh vụn tản ra như hoa tổn thương mặt Đạo trưởng.
Đạo trưởng nhìn tia lửa xé trời ở phía xa kia, đau đến không muốn sống: “Thanh Diễn!”
Kinh mạch toàn thân Trúc yêu bị lôi điện rót vào, ba hồn bảy phách không chống đỡ nổi, mơ hồ muốn biến thành tro bụi.
Trầm Tâm Lệ trên cổ tay tiếp tục gắt gao che chở một tia nguyên thần còn lại của y, làm cho y sống không được, chết cũng không thành, chịu đủ dày vò trong thời khắc sinh tử.
Đạo trưởng hóa thành tia sáng xông tới, từ trong sấm sét đan xen ôm chặt lấy Trúc yêu, đặt trên trán Trúc yêu một đạo Ngưng Hồn chú. Hắn đẩy đạo khí toàn thân lên, cưỡng ép thay Trúc yêu chặn lại chín đạo thiên lôi.
Tuy Trúc yêu là tiểu yêu, nhưng nguyên thần lại là Mị Ma ngàn năm của núi Trường Dạ.
Đạo thiên lôi này, chính là qui cách nghênh tiếp đại tu đỉnh cấp vị liệt tiên ban (* phân cách địa vị trên bậc tiên).
Đạo trưởng phun một ngụm máu tươi lên trên mặt Trúc yêu, trong hào quang chói lòa trước mắt, bỗng nhiên lóe lên một phong cảnh xa lạ.
…………………………………………….
Là núi Trường Dạ.
Núi Trường Dạ, hoa không tươi đẹp, ánh trăng cũng không rõ ràng, dãy núi dài liên miên đổ nát trong xung lực to lớn.
Đá vụn lăn xuống, bụi bặm tung bay.
Thanh Diễn của hắn, một thân hồng y vụn vỡ, ngồi trong phế tích ngửa đầu bi thảm cười: “Tạ Kiếm Nhai, ngươi cư nhiên hận ta quấy nhiễu ngươi tu hành!”
Hắn đứng ở chỗ cao, vẫn như trước đây bạch y như tuyết, âm thanh lạnh đến đáng sợ: “Đúng.”
Khuôn mặt như họa của Mị Ma dính máu, khóe miệng xinh đẹp treo lên ý cười thống khổ, càng thêm hồn xiêu phách lạc: “Tâm ma của ngươi, chính là phàm trần của ngươi chưa sạch sẽ!”
Đạo trưởng nói: “Hắn hiện thân làm loạn vài lần, đều là do ngươi và núi Trường Dạ.”
Mị Ma che mặt, như khóc như cười: “Ha ha ha ha… Ha ha ha ha ha…”
Đạo trưởng nhắm mắt lại, bên tai vang lên tiếng cười thê lương của Mị Ma.
“Tạ Kiếm Nhai, ta xin ngươi hãy cút về núi Thanh Nguyệt của ngươi đi! Ngươi cút đi!”
……………………………………..
Thiên kiếp qua đi, giông tố xa dần.
Đạo trưởng ôm Trúc yêu đang hôn mê, đột nhiên đầu đau như búa bổ.
Không… Không phải… Đây không phải là sự thật…
Là do hắn thất thủ ngộ thương Thanh Diễn ngay tại thời điểm nhập ma, là tâm ma của hắn làm loạn, mới phá huỷ Thanh Diễn và núi Trường Dạ!
Không phải… Không phải vì hắn tu tiên thành đạo, không phải…
Có lẽ là sau khi núi Trường Dạ đổ nát… Có lẽ là sau khi hồn phách Thanh Diễn tan biến… Mười năm kia…
Mười năm kia, hắn bị sư phụ nhốt ở trong cấm bế thất, khổ tu phương pháp chống đỡ tâm ma. Trước kia hoàn toàn mông lung, từ lâu đã không nhớ rõ sự tình đêm hôm đó, lúc núi Trường Dạ đổ nát.
Sau đó là người trong sư môn nói cho hắn biết, hắn vì tâm ma mà điên, hủy diệt núi Trường Dạ.
Hắn không nhớ rõ.
Hắn không nhớ chính mình làm thế nào hủy diệt núi Trường Dạ. Hắn không nhớ chính mình làm sao một kiếm chấm dứt tính mạng Thanh Diễn.
Những ký ức ấy quá thống khổ đau đớn, khiến cho hắn tình nguyện đem tất cả chuyện sai lầm đẩy cho tâm ma của mình.
Có lẽ tâm ma của hắn, mới chính là người chưa bao giờ thương tổn Thanh Diễn.
Hai tay Đạo trưởng run run ôm người trong ngực thật chặt, điên cuồng vận chuyển đạo khí trong cơ thể.
Thân thể Trúc yêu yếu đuối không chịu nổi lôi của Thiên kiếp. Da thịt vỡ tan thương tích khắp người, một thân thanh y đều bị nhuộm thành màu đỏ như máu.
Đạo trưởng run giọng nói: “Thanh Diễn…”
Trúc yêu chậm rãi mở mắt ra, trong con ngươi là một mảnh hận ý thống khổ: “Tạ Kiếm Nhai…”
Đạo trưởng nhìn chăm chú vào đôi mắt của y, trong lòng thanh lãnh thở dài một tiếng.
Thôi.
Hắn đã bỏ qua công pháp chống đỡ tâm ma hơn trăm năm, tùy ý Ma vật kia xâm chiếm thân thể của hắn.
Bạch y dần dần hóa thành hắc y, sương mù màu đen âm u tràn ra trong làn mưa to.
Chú trừ ma trên mi tâm Trúc yêu chợt phát ra vạn đạo kim quang, tàn nhẫn đánh cho Đạo trưởng nhập ma bay ra ngoài chín trượng.
…………………………………..
Gió xuân trên núi Lịch Nhi vẫn ấm áp nhẹ nhàng như trước, chỉ là trên cành cây phía trước căn nhà đơn sơ đã không còn thấy người kia mỉm cười thổi sáo.
Đạo trưởng không biết Trúc yêu đi nơi nào.
Cá bơi dưới sông nói có gặp qua y ở nơi sâu xa trong núi Lịch Nhi, chim bay trên trời lại nói y đi tới thành phế tích của núi Trường Dạ.
Đạo trưởng tìm được một tên có lẽ là con khỉ hay chơi cờ với Trúc yêu. Con khỉ buồn bực ôm cái vò rượu tự mình chơi cờ, khoa tay múa chân nói cho Đạo trưởng, Trúc yêu đã qua được vị liệt tiên ban, thụ phong của thượng thiên đi rồi.
Đạo trưởng trầm mặc hồi lâu, sau đó hoàn thành ván cờ dang dở với con khỉ kia.
Hắn rốt cục thắm thiết cảm nhận được cái gì gọi là tự làm tự chịu.
Hắn không có trở về núi Thanh Nguyệt, mà ở lại trong ngôi nhà lá lúc trước.
Vài con gấu trúc nhỏ tròn vo vây quanh hắn xoay xoay làm nũng, tựa hồ vẫn luôn không có lớn lên.
Đạo trưởng nhấc một con gấu trúc nhỏ lên đặt trên đầu gối, những con khác cũng lần lượt tranh nhau bò tới chỗ hắn.
Đám gấu trúc con chưa trưởng thành này vẫn luôn có một dạng thân cận không muốn xa rời khó giải thích được đối với hắn và Thanh Diễn. Dù cho hắn đã thành ma, chim chóc thú rừng thấy liền nhanh chóng tránh né, đám bánh bao nhỏ này vẫn thân thân thiết thiết nhào lên người hắn.
Đạo trưởng nắm lỗ tai lông xù của gấu trúc nhỏ.
Một con nhỏ khác dồn dập bò đến dưới tàng cây. Một ống sáo nhảy ra từ trong bụi cỏ, nó hí ha hí hửng nâng tới, hiến món đồ vật có vẻ quý đi đến trước mặt Đạo trưởng.
Đạo trưởng ngẩn ra, giơ tay. Một tia ma khí cuốn lấy ống sáo, cuốn đến trong lòng bàn tay của hắn.
Đó là… ống sáo của Thanh Diễn?
Đạo trưởng nắm ống sáo kia. Vài con bánh bao nhỏ cọ tới cọ lui ở trên người hắn giống như làm nũng, muốn hắn thổi sáo cho bọn nó nghe.
Đạo trưởng không chống đỡ được với đám quần thể gấu trúc con này, không thể làm gì khác hơn là mặt lạnh thổi một khúc.
Thiên nhai mộng viễn, trường dạ vĩnh huy.
Một tia ma khí từ trên trời giáng xuống, rơi vào trước đầu gối Đạo trưởng.
Thẩm Thanh Diễn thụ phong tại núi Trường Dạ.
Đạo trưởng đột nhiên đứng dậy. Mấy cái bánh bao nhỏ trắng đen xen kẽ mềm mềm tròn tròn mang trên người dồn dập rơi trên mặt đất, trương ra bộ mặt mờ mịt nháy mắt.
Trong lòng Đạo trưởng bỗng nhiên dâng lên một dòng cảm xúc hổ thẹn đau lòng không nói ra được, ngồi xổm xuống lần lượt sờ sờ từng cái đầu lông xù nhỏ, nói mà không có biểu cảm gì: “Mấy ngày nay trước mắt các ngươi ở trong phòng ta, không cho tiếp tục bò lên trên cây, nhớ kỹ không?”
Những người bạn nhỏ cũng không biết nghe hiểu không, trái lại mỗi con ôm một quả trái cây gặm đến ngọt miệng, nước nhỏ xuống làm dơ giường Đạo trưởng.
Đạo trưởng cưỡi mây bay lên, mang theo sương mù màu đen đầy trời vọt tới núi Trường Dạ.
………………………………………
Lần biến đổi lớn trên núi Trường Dạ đã qua hơn trăm năm, núi đá đổ nát chồng chất trên phế tích, từ lâu đã mọc cây cỏ xanh um.
Đạo trưởng đi đến miệng núi, phát hiện trong khe hở núi đá đã mọc ra vài cây Liễm Ảnh hoa nhỏ yếu.
Bên trong nhụy hoa đỏ sẫm phun ra sương mù mềm mại dưới ánh trăng.
Trong lòng Đạo trưởng mừng như điên.
Thanh Diễn ở đây.
Thanh Diễn của hắn, thật sự ở đây!
Đạo trưởng vội vàng một bước đi vào khu vực của núi Trường Dạ. Bỗng nhiên một trận kim quang chợt lóe, tàn nhẫn đánh hắn bay ra ngoài.
Sương mù đen khép lại giữ vững thân hình hắn, làm cho hắn bị ném ra không đến nỗi quá chật vật.
Trong mắt Đạo trưởng loé lên một tia nôn nóng và tàn bạo, giơ tay kết ấn, ma khí trải dài cả trời đất bao trùm lại núi Trường Dạ: “Thanh Diễn, ngươi đi ra!”
Sương mù đen tràn ngập vào bên trong. Dưới ánh trăng, một thân ảnh mặc y phục đỏ như máu xuất hiện trên đỉnh núi thê lương, hung ác chằm chằm nhìn hắn.
Đạo trưởng ngửa đầu: “Thanh Diễn, trở về với ta.”
Trong mắt Trúc yêu tràn ngập nước mắt, gào thét nói: “Tạ Kiếm Nhai, cút trở về núi Thanh Nguyệt của ngươi đi, ta chỉ sợ mình ngươi thôi đó có được hay không!”
Y chân thành yêu mến người kia, hắn lại vì tu đạo, vung kiếm chặt đứt ba hồn bảy phách của y, lừa y hơn trăm năm, lừa y mơ hồ hãm sâu tình kiếp lần thứ hai.
Y sợ.
Có thể Đạo trưởng không còn là Đạo trưởng ôn nhu do dự không quyết đoán kia nữa. Ma khí của hắn vòng quanh hắc y trên người như đêm tối, trong con ngươi băng lãnh chỉ có thô bạo chiếm giữ và xâm lược. Hắn nói mà không có biểu cảm gì: “Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, cùng ta quay về núi Lịch Nhi.”
Trúc yêu bị thái độ cứng rắn mạnh bạo của hắn làm cho càng thêm đau đớn và ủy khuất. Mặt lạnh đông lại, ấn vàng trên mi tâm phát ra vạn đạo kim quang, chắn ma khí ở ngoài núi Trường Dạ hết mức.
Trúc yêu nói: “Cút!”
Đạo trưởng mới không chịu đi.
Hắn không chỉ không đi, còn phát động ma khí thề phải công phá bình phong phòng hộ trên núi Trường Dạ.
Đáng tiếc, đạo kim ấn trừ ma kia là do tự tay hắn hạ xuống. Đạo khí và ma khí công kích lẫn nhau, tâm mạch Đạo trưởng đều nát tan, chật vật té ngã ở bên trong phế tích.
Hắn ngửa đầu, nhìn lên đỉnh ngọn núi, một ngụm máu tươi dâng trào ra.
Trúc yêu đứng ở trên đỉnh núi, trong mắt lóe lên vẻ hốt hoảng, nhưng y rất nhanh đã khôi phục băng lãnh, nghiêng người dùng áo khoác che đậy bụng dưới đang từ từ nhô lên.
Trúc yêu nói: “Tạ Kiếm Nhai, hiện tại ta là tiên ngươi là ma. Ngươi còn tiếp tục dây dưa không tha nữa, ta liền… ta liền lên báo thiên đình, kêu thiên binh thiên tướng đến thu phục ngươi!”
Đạo trưởng chà xát khóe miệng: “Vậy ta liền làm đến khi ngươi khóc lóc xin tha trước mặt binh mã thiên đình!”
Trúc yêu tức đến trợn mắt ngoác mồm, lại thật sự sợ sệt Đạo trưởng sẽ làm ra loại chuyện đó, vội vàng bôn ba khắp nơi trong núi Trường Dạ, gia cố trận pháp phòng ngự.
Đạo trưởng mang theo ngàn vạn ma khí vây nhốt núi Trường Dạ, đạo khí không ngừng tiến công bình phong cả ngày lẫn đêm.
Tin tức rất nhanh truyền khắp hai giới Tiên Ma.
Một tên Ma vật tu đạo nhập ma, đối đầu với một trúc yêu nhỏ vừa được vị liệt tiên ban trong núi Trường Dạ.
Bình phong trên núi Trường Dạ rung động mấy ngày liền, quấy nhiễu Trúc yêu đến mức đêm không thể chợp mắt.
Y đã độ kiếp thành tiên, nói đến chuyện có ngủ hay không cũng không quan trọng.
Điều kinh khủng nhất chính là, bên trong bụng y đã mang con vật nhỏ.
Vài lần bị Đạo trưởng nhập ma làm đến hôn mê kia không phải là nằm mơ. Chất lỏng nóng bỏng rót đầy sâu trong địa phương đó, làm cho y mang bầu hài tử trong mơ hồ.
“Tạ Kiếm Nhai vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ!”