Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ FULL


Từ sau đêm đó, Lương Tuyển lại bắt đầu tránh mặt Lục Trường An, rõ ràng ở chung một nhà nhưng hắn quả thực xuất quỷ nhập thần, chỉ hơi lơ đễnh thì cũng không biết người đi nơi nào.

Qua hai ngày, mông Lục Trường An bắt đầu chuyển biến tốt, mông y nhiều thịt mà con lợn rừng kia dù sao cũng còn nhỏ nên sức lực không lớn, mặc dù Lục Trường An muốn kéo thêm mấy ngày để Lương Tuyển xoa mông cho mình nhiều hơn chút, nhưng......!
Ai! Tên đầu gỗ thúi này, nhìn da dày thịt béo vậy mà sao da mặt lại mỏng thế chứ?
Y lộ ra nguyên cái mông bầm tím còn chưa xấu hổ, trái lại hắn được lợi mà còn bày đặt thẹn thùng, hừ!
Lục Trường An nhàm chán vươn vai rồi vào thư phòng đọc sách.

Sang năm sẽ tham gia thi hương thi cử nhân nên y phải cố gắng nhiều hơn mới được.

Lục Trường An viết hai bài văn rồi tự mình thưởng thức, cảm thấy trình độ không bị tụt hậu mới hài lòng đặt tờ giấy xuống.

Trước kia ở thư viện y giỏi hội họa nhất, Lý Mộng Ngư giỏi thư pháp nhất, còn Dương Quan Văn giỏi văn chương nhất.

Thật ra bản lĩnh văn chương của Lục Trường An cũng không kém Dương Quan Văn, chỉ là y quá say mê vẽ tranh nên không tập trung nhiều vào văn chương, bởi vậy mới không theo kịp người chuyên tâm nghiên cứu như Dương Quan Văn.

Nhớ tới Dương Quan Văn, Lục Trường An lại nghĩ đến Chu tiên sinh trước kia ở thư viện luôn xem trọng mình, từ khi y bị đuổi khỏi thư viện vẫn không thể liên lạc với ông, giờ ngẫm lại thật thấy tổn thương mà.

Lục Trường An buồn bực nghĩ Chu tiên sinh tính tình phóng túng không thích trói buộc, sao lại cứng nhắc với y như vậy chứ?
Đoạn tụ thì đã sao!
Lục Trường An sầu muộn một lát rồi mặc kệ chuyện này.

Y lôi từ hốc tối dưới đáy bàn ra một quyển bí tịch Long Dương đang vẽ dở dang, lúc trước y theo Lương Tuyển đi săn thú rừng thấy Lương Tuyển thắt nút buộc nên hai ngày nay đã nghĩ ra một cách thức mới.

Chẳng hạn như thụ dùng dây đỏ trói lại chỉ lộ ra hai điểm phía trên và bộ phận quan trọng phía dưới, sau đó treo người lên, còn nam tử kia thì đứng đấy......!Hắc hắc.

Lục Trường An càng nghĩ càng hưng phấn, tâm trạng so với lúc viết văn không biết tốt hơn bao nhiêu lần!
Y cầm bút lông vừa vui sướng hát khe khẽ vừa chấm mực bắt đầu vẽ ra ý tưởng trong đầu.

Lục Trường An bị bức tranh mình vẽ làm cho miệng đắng lưỡi khô, nhìn nam tử bị trói lại một cách xảo diệu dưới ngòi bút rất giống mình liền há miệng cười hắc hắc, còn nam tử bên trên được vẽ theo hình tượng của Lương Tuyển.

Ha ha!
Lục Trường An vui vẻ thưởng thức một hồi lại nghĩ nút này phải buộc làm sao đây, vừa không gây đau đớn vừa phải chắc chắn kiên cố, xem ra vẫn phải thỉnh giáo Lương đầu gỗ thôi.

Nhớ tới Lương Tuyển, Lục Trường An chống cằm nghĩ về hắn một hồi.

Dạo này hình như Lương đầu gỗ đã có chút tâm ý với mình, phải nắm lấy cơ hội này để rèn sắt khi còn nóng, một phát tóm người về tay!
Lục Trường An bắt đầu nghĩ ngợi lan man, trong lúc lơ đãng y liếc thấy bệ cửa sổ trong sân thì lập tức nảy ra ý kiến hay.

Đêm hôm đó, hai người ăn cơm xong Lương Tuyển lại gom hết quần áo bỏ vào chậu gỗ rồi dẫn Hắc Toàn Phong tới thác nước bên kia tắm rửa, Lục Trường An thì vào nhà tắm ngâm nước thuốc của y.

Mấy ngày nay hết ra ngoài chơi lại bị thương, thuốc cao dưỡng hậu đình mà Lương Tuyển làm cho y chỉ mới bôi được một lần!
Hắc hắc, đêm nay y phải bôi thuốc cao mới được.

Lục Trường An mỹ mãn ngâm tắm xong đi ra, trên người chỉ mặc trường bào rộng rãi mỏng manh, lê guốc gỗ cộc cộc đi vào thư phòng, bắt đầu hăng hái chuẩn bị cho bước kế tiếp.

Ở bên kia, Lương Tuyển dẫn Hắc Toàn Phong tới tảng đá lớn cạnh thác nước tắm rửa sảng khoái, y phục để mở, trên cổ quàng khăn tắm, mang tâm tình vui vẻ đi về nhà.

Đến cổng sân hắn mới gài kín y phục rồi đẩy cửa vào.

Nhưng vừa bước vào sân, hắn rất thính tai nên lập tức nghe được một âm thanh kỳ quái, giống như là......!tiếng rên rỉ.

Lương Tuyển trong lòng khẽ động, nhẹ nhàng tiến lên một bước nhìn vào phòng chính.

"!!!"
Chỉ thấy cửa sổ thư phòng mở rộng, Lục Trường An đang ngồi trên giường dưới ô cửa, quần áo nửa hở, cổ cao ngửa ra......!Sắc mặt vừa thống khổ vừa vui thích.

Ngón tay thon dài của Lục Trường An nhẹ nhàng vuốt từ cổ mình xuống dưới, đến hai hạt đậu đỏ tươi trên ngực thì dùng sức véo một cái.

"!!!!!!"
Con ngươi trong mắt Lương Tuyển có rút kịch liệt, chợt hiểu ra Lục Trường An đang làm gì.

Hơi thở của Lương Tuyển trở nên nặng nề, đang muốn lui lại một bước âm thầm ra khỏi sân thì lại lúng túng phát hiện phía dưới của mình dường như có phản ứng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui