Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ FULL


"Thế này hình như không ổn đâu?" Lý Mộng Ngư thì thào, bước chân lại rất thành thật theo sát Lục Trường An, hai người lặng lẽ nấp dưới cửa sổ nín thở nghe lén tiếng nói chuyện bên trong.

Lục Trường An ra hiệu cho Lý Mộng Ngư cẩn thận rồi to gan lớn mật áp tai vào cửa sổ.

"......!Còn tơ tưởng đến Lục Trường An kia à?" Một người khinh thường cười nhạo nói: "Ngươi bây giờ đã theo lão tử, bên cạnh chẳng còn ai đâu, ngươi vẫn nên thức thời một chút, sớm dẹp bỏ tâm tư đi."
"Vương Tứ Hải, ngươi ở đây lớn lối với ta làm gì?" Kế đến là giọng của Dương Quan Văn: "Nếu ngươi không cam tâm để bọn hắn lợi dụng ngươi thì sao không dứt khoát cự tuyệt, có bản lĩnh thì tạo dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng đi, giờ lại muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của chiếm tiện nghi, còn giận người ta lợi dụng ngươi, đúng là tiểu nhân—— Ưm! Ưm! Ưm!" Sau đó có tiếng giãy dụa hỗn loạn.

Lý Mộng Ngư trừng mắt nhìn Lục Trường An, trên mặt tỏ vẻ không biết làm sao.

Nhưng Lý Mộng Ngư chưa có kinh nghiệm nên nghe không hiểu, trên mặt Lục Trường An lại có chút mất tự nhiên, bởi vì động tĩnh bên trong rõ ràng là......!hai người đang thân mật! Ừm, mặc dù có hơi kịch liệt một chút.

Chốc lát sau, bên trong bắt đầu vọng ra tiếng thở dốc, Lý Mộng Ngư cũng thấy sai sai, Lục Trường An lúng túng ra hiệu rút lui, hai người còn chưa kịp động thì đã nghe thấy Dương Quan Văn quát lên: "Vương Tứ Hải, ngươi cút đi!"
Vương Tứ Hải cười ranh mãnh: "Ngươi nhìn huynh đệ của mình đi, rõ ràng đã cứng đến nỗi chảy nước, chậc chậc, còn giả bộ làm gì, cái miệng này không thành thật chút nào cả."
Dương Quan Văn nạt: "Ngươi câm miệng!" Sau đó hắn lại rên khẽ một tiếng.

Giọng Vương Tứ Hải vang lên: "A, có phải sung sướng lắm không? Lần nào ngươi bị thao cũng đều thoải mái ngút trời, khi động phòng với Vương thị kia có phải là không bằng bây giờ......"
"Bốp" một tiếng, dường như có tiếng bạt tai vang lên, tiếp theo là tiếng hét phẫn nộ của Dương Quan Văn: "Ngươi câm miệng! Ngươi còn có mặt mũi nói sao!"
"Ta bây giờ bị ngươi làm hại mất vợ, Vương Tứ Hải, ngươi là một tên độc ác nham hiểm!"
Vương Tứ Hải bị đánh vẫn rất tỉnh táo, hắn nói: "Ngươi là đoạn tụ mà còn mơ tưởng vợ hiền thiếp đẹp à? Ghét nhất những kẻ đọc sách ra vẻ đạo mạo như các ngươi, nói đạo lý thì hay lắm, thực ra trong lòng còn xấu xa hơn ai hết!"
Hắn hỏi: "Ngươi nói thử xem, quanh năm suốt tháng ngươi ngủ chung với Vương thị được mấy lần?" Hắn cười nói: "Lão tử đã tìm hiểu rõ ràng rồi, ngoại trừ lúc tân hôn ngươi ở cùng Vương thị kia mấy ngày thì thời gian còn lại đều ở biệt phủ thành Tây của ngươi đọc sách đúng không? Ha ha ha, đọc sách gì? Chẳng lẽ đến Nam Phong Quán tìm quy công sáng tác diễm khúc dâm đãng gì à?"
"Là ta có lỗi với nàng," Dương Quan Văn lạnh nhạt nói: "Nhưng cũng không tới lượt ngươi xen vào việc của người khác!"
"Lão tử làm thế này không phải là xen vào việc của người khác mà gọi là nghĩa cử!" Vương Tứ Hải đắc ý nói: "Lúc đầu ta cũng không nghĩ ra được cách hay ho này, nào ngờ cha vợ ngươi, à, bây giờ thì không phải nữa rồi, Vương lão gia kia lại nghe nói tiểu tử nghèo ngày xưa ăn nhờ ở đậu nhà bọn hắn giờ đã lắc mình biến thành Tri phủ lão gia mới nhậm chức, ha ha ha, ngươi đoán xem khi mình trốn ở thành Tây thì Vương thị kia đã về nhà mẹ đẻ mấy lần? Còn gửi thư cho Tri phủ lão gia mấy lần?"
Hắn thở dài thườn thượt: "Người ta là thanh mai trúc mã kết duyên từ thuở thiếu thời, chẳng qua lúc ấy Tri phủ lão gia của chúng ta nghèo đến nỗi không có cơm ăn nên Vương thị kia mới bị cha nàng ép gả cho ngươi, bây giờ tình cũ không rủ cũng tới, ngươi lại chẳng đáng để tiểu nương tử trẻ trung xinh đẹp như người ta trao thân gửi phận, đương nhiên là bọn hắn muốn diễn tuồng gương vỡ lại lành rồi! Ta chỉ thuận tay dựng lên sân khấu cho bọn hắn thôi!"
Vương Tứ Hải cười nói: "Huống hồ ngươi cũng đâu có ngăn cản, còn dứt khoát viết giấy bỏ vợ cho người ta nữa, trả hết đồ cưới cho nàng thì không nói, còn cho nàng không ít ngân phiếu đâu nhỉ? Chậc chậc chậc, không ngờ ngươi lại tình nghĩa đến thế."
Dương Quan Văn cười lạnh: "Ta chỉ không rõ một chuyện, ngươi đã lao tâm khổ tứ làm bà mai thì sao không tiện đường dựa vào Tri phủ lão gia kia đi? Cùng lắm là lắc đầu vẫy đuôi, cúi đầu khom lưng mà thôi, chẳng lẽ không tốt hơn ngươi bây giờ phải nghĩ trăm phương ngàn kế, thèm thuồng dòm ngó thương hội nho nhỏ của Trương gia sao?"
Vương Tứ Hải cũng không giận mà thậm chí còn cười nói: "Này, lão tử tác thành cho bọn hắn chẳng phải cũng đang thành toàn cho chính mình sao, nếu không sao ta có thể dễ dàng ôm mỹ nhân ngươi về chứ."
Sau đó lại có tiếng động hỗn loạn xen lẫn tiếng thở dốc rên rỉ, Lục Trường An và Lý Mộng Ngư không dám nghe tiếp nên vội vàng rón rén chuồn đi.

Chờ trở lại trước sảnh quán rượu, Lục Trường An và Lý Mộng Ngư mặt đỏ tới mang tai thè lưỡi nhìn nhau, hai người đều có chút ngại ngùng.

"Không ngờ, thì ra, thì ra là như thế......" Lục Trường An gãi đầu, hôm nay bọn họ đã hẹn đến tửu lâu tìm Vương Tứ Hải bàn cách đối phó với Trương Thiên Hổ, bọn họ đến sớm, Lý Tiểu Phúc trong lúc chờ đợi đi quanh quẩn chợt bắt gặp Dương Quan Văn và một nam nhân đi ra sân sau nên vội vàng trở về báo cáo, vì vậy mới có màn nghe lén vừa rồi.

Lý Mộng Ngư thì thào: "Ta thấy ngươi đừng quan tâm Dương Quan Văn kia làm gì, bọn hắn ân oán dây dưa đâu liên quan gì tới ngươi, chúng ta nhúng tay vào còn mang tiếng nhiều chuyện, huống hồ Dương Quan Văn và Vương Tứ Hải ai giày vò ai còn chưa biết đâu."
Lục Trường An gật đầu: "Cũng phải, ta thấy Dương Quan Văn cũng không giống như bị lép vế, hầy, kệ đi, dù sao chỉ mong mọi người có thể sống yên ổn thôi."
Hai người về phòng, Lương Tuyển và Quan Hành Tam đang uống trà.

Lương Tuyển kéo Lục Trường An đến ngồi lên bệ cửa sổ, quan tâm hỏi: "Sao rồi?"
Lục Trường An lắc đầu, Lương Tuyển nói: "Ta biết ngươi lo lắng cho Dương Quan Văn, hay là vậy đi, ta sẽ tìm thời cơ thích hợp để hỏi Vương Tứ Hải, nếu hắn ép buộc Dương Quan Văn thì ta hứa sẽ tìm cách bắt hắn từ bỏ, để Dương Quan Văn được yên."
Lục Trường An cười nói: "Hai ngày trước còn ghen tuông lắm cơ mà, sao giờ lại rộng lượng thế?"
Lương Tuyển thở dài: "Ai bảo ngươi quan tâm hắn làm chi."
Lục Trường An cười ha ha: "Xem ngươi nhỏ mọn chưa kìa!" Y lại giải thích: "Là đồng môn với hắn mấy năm nay, Dương Quan Văn đúng là đối xử với ta không tệ, dù hắn từng làm chuyện sai trái nhưng ta cũng không phải không có lỗi, dù sau này chúng ta đến chết cũng không còn qua lại nhưng ta vẫn mong mọi người có thể sống yên ổn riêng phần mình."
Trên mặt Lương Tuyển hiện lên ý cười, gật đầu nói: "Ừ, vậy nên ta cũng muốn giúp một chút."
Lục Trường An lắc đầu: "Không cần, khụ, lúc nãy nghe được chút chuyện, chắc không cần chúng ta nhúng tay vào đâu, bọn hắn tự có đường để đi rồi."
Chờ thêm hai nén nhang, đám người đã ăn xong một bữa thì Vương Tứ Hải mới khoan thai tới chậm.

Người này có vẻ tà khí, vóc dáng cao gầy, vừa vào cửa thì ánh mắt gian tà lập tức phóng tới chỗ Lục Trường An và Lý Mộng Ngư, ngay cả Lý Tiểu Phúc cũng không may mắn thoát khỏi, cuối cùng hắn đến gần Lục Trường An nói: "Chắc hẳn vị này là Lục tú tài Lục Trường An đúng không? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!"
Lương Tuyển giương mắt liếc hắn: "Không cần mắt nữa à?"
Vương Tứ Hải mở quạt ra nhàn nhã phe phẩy: "Lý huynh khư khư giữ người đúng là lợi hại thật."
Quan Hành Tam: "Còn nói nhảm nữa thì xéo đi cho ta!"
Hôm qua hắn và Lương Tuyển đi tìm Vương Tứ Hải cũng không nhắc tới vụ cháy ở Lý gia mười năm trước, không ngờ tên Vương Tứ Hải chết bầm này lại giảo hoạt như vậy, thoắt cái đã cái đoán ra thân phận thật sự của Lương Tuyển.

Vương Tứ Hải mỉm cười phất áo ngồi xuống, sau đó không chút khách khí sai bảo Lý Tiểu Phúc: "Tiểu tử, rót trà cho ta."
Lý Mộng Ngư hầm hừ: "Ngươi là cái thá gì chứ?"
Lý Tiểu Phúc phách lối hất cằm lên hừ lạnh một tiếng.

Vương Tứ Hải lắc đầu cười nói: "Này, mọi người đừng giương cung bạt kiếm thế chứ, được được được, không nói vớ vẩn nữa, còn có mỹ nhân đang chờ ta đấy, mọi người nói chính sự đi."
Lục Trường An đanh mặt lạnh lùng nói: "Giờ ta đang nghi có phải chúng ta nhờ vả sai người rồi không."
Vương Tứ Hải khoa trương nói: "Ta giúp một tay mà có được lợi gì đâu, nếu không phải ta và Quan lão ca có giao hảo thì ta cần gì phải vất vả thế này!"
Lục Trường An cười khẩy: "Là chúng ta chắp tay dâng cơ hội tốt cho ngươi mới đúng, nếu vậy thì mời Vương tiêu đầu trở về đi."
Vương Tứ Hải lắc đầu than thở: "Ai, Lục tú tài cần gì nổi giận, chuyện đã đến nước này, các ngươi tìm người khác cũng phiền phức, huống hồ ta đã sai người đi bồi đắp tình cảm với lão thầy bói rởm kia, nếu......!Hắc hắc, Lục tú tài, ngươi nói xem."
Lục Trường An cũng không chịu để hắn dắt mũi: "Ồ, ngươi đã tạo mối quan hệ với người kia rồi à? Trước tiên ngươi nói cho chúng ta biết việc này đi đã."
Chờ nói xong, Vương Tứ Hải miệng đắng lưỡi khô rót cho mình một ly trà rồi nói: "Vậy bây giờ nói tới dự định của các ngươi đi?"
Lục Trường An trình bày những việc cần Vương Tứ Hải làm rồi lại nói: "Phải nhớ thời cơ rất quan trọng."
Vương Tứ Hải bất mãn nói: "Các ngươi không tin tưởng ta sao! Ta cũng đâu phải tên sai vặt cho các ngươi, ngươi bảo ta làm cái này rồi lại làm cái kia, rốt cuộc các ngươi có mục đích gì?"
Lương Tuyển nói: "Ngươi chỉ cần biết nếu làm xong chuyện này thì thương hội của Trương gia sẽ lập tức rơi vào tay ngươi là được."
Vương Tứ Hải hoài nghi: "Thương hội của Trương gia lẽ ra phải thuộc về Lý gia ngươi mới đúng, ngươi thật sự không cần à?"
Lương Tuyển liếc hắn một cái: "Tạm biệt không tiễn."
Vương Tứ Hải: "......"
Lại qua hai ngày đến mười ba tháng Tám, Lý Mộng Ngư đem hai tấm thiệp mời lịch sự tao nhã đến nha môn đón cha hắn, nhân tiện mời Huyện lệnh lão gia và cha hắn tới dự buổi thi hội của thư viện, xưa nay Huyện lệnh đều thích tham gia loại thi hội văn nhân này nên vui vẻ nhận lời, mặc dù Lý lão gia muốn cùng phu nhân ngắm trăng ăn bánh vào đêm Trung thu nhưng cấp trên đã đi thì ông còn biết nói gì.

Ngày mười bốn tháng Tám, Trương gia bày một trận thế thật lớn để tế thần ở Ổ Đầu, Trương lão gia được các gia đinh bảo vệ nghiêm ngặt cuối cùng đã lộ diện, lại bị lão tiên sư mà hắn tin tưởng kéo ngón tay trích mấy giọt máu, nghe nói chén máu trừ tà kia sau đó bị lão tiên sư thất đức hắt xuống dòng sông trong thành, kết quả là người dân hôm đó không dám ra sông lấy nước, hơn nữa còn mắng Trương Thiên Hổ xối xả, cổ họng khát khô muốn bốc khói, thực sự khổ không thể tả.

Sáng sớm ngày mười lăm tháng Tám, có người thấy lão tiên sư nhà Trương gia vận chuyển từ ngoài thành vào chó đen, dê đen, heo đen, mèo đen là bốn con vật thuần âm!
Mọi người bàn tán ầm ĩ, ngay cả bánh Trung thu cũng ăn không thấy ngon, vừa sợ hãi vừa kích động suy đoán xem Trương gia lại muốn làm tà pháp gì!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui