Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Trước khi rời đi, đám người chung cư còn buông lời cay nghiệt, nói ngày mai sẽ quay lại để “chơi tiếp” với cô ta!

Vốn dĩ ban đầu Bối Thần Vũ cảm thấy chột dạ, nhưng giờ cô ta chỉ thấy đám người kia vô cùng quá đáng —- Cô ta đã nhận lỗi rồi, cũng nói sau này sẽ không thờ cúng bài vị rồi, bọn họ còn muốn cô ta làm gì nữa chứ?

Bối Thần Vũ đang ngẫm nghĩ thì chợt nghe thấy tiếng rèm cửa bay phần phật, bên ngoài gió rất lớn.

Bối Thần Vũ đang định gọi mẹ vào giúp cô ta đóng cửa sổ lại thì cô ta bỗng nhiên cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn về phía cửa sổ…

Cảnh tượng trước mắt khiến cô ta dựng tóc gáy vì sợ hãi!

Ngoài cửa sổ có mấy cái bóng trắng bay lơ lửng, tiếng động ban nãy không phải là tiếng rèm cửa đập vào cửa sổ, mà là tiếng chân mấy bóng trắng kia đá lên cửa sổ!

Bối Thần Vũ liên tục hét chói tai, hoảng sợ đứng dậy và cố gắng mở cửa đi ra ngoài. Nhưng, đôi chân cô ta mềm nhũn nên khuỵa xuống đất, xương mắt cá chân bị gãy khiến cô ta hét lên đau đớn.

Ngay sau đó, mấy bóng trắng ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Bối Thần Vũ!

Những đôi mắt như mắt cá chết nhìn chằm chằm vào cô ta!

“A — đừng tới đây, đừng tới đây!”

Bối Thần Vũ ra sức lùi lại, đột nhiên tay chạm vào một vật gì đó mềm mại, cô ta quay đầu nhìn thì trông thấy một đứa bé đang đứng sau lưng.

“Ha ha.” Đứa bé cười nghiêng đầu, đầu rơi xuống.

Bối Thần Vũ: “!!” . truyện tiên hiệp hay

Bối Thần Vũ bỗng cảm nhận được một luồng nhiệt nóng giữa hai chân, hóa ra cô ta sợ quá nên tè ra quần.

Lúc này căn phòng của Bối Thần Vũ như cách biệt với thế giới, cô ta không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào bên ngoài. Tiếng hét của Bối Thần Vũ cũng không thu hút được sự chú ý của ba mẹ, cô ta chỉ cảm thấy kinh hãi không thôi.

Ngày càng có nhiều “người” vây xung quanh.

Một ‘người’ ló mặt ra từ sau ô cửa, một ‘người ’treo ngược từ trên trần nhà, một ‘người’ đi vào từ cửa sổ….

Căn phòng nhanh chóng chật kín ‘người’, người già và phụ nữ lặng yên không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng cười của bọn trẻ con. Đám ‘người’ này đồng loạt giơ tay lên, chậm rãi tiến về phía cô ta, càng ngày càng gần…

“A!!!”

Bối Thần Vũ sợ hãi lùi lại, đập mạnh lưng vào cái tủ để đầu giường. Cô ta không thèm để ý đến cơn đau, chỉ không ngừng khóc: “Đừng lại đây, đừng lại đây…”

Một bà cụ phát ra âm thanh khàn khàn và ngắt quãng trong cổ họng, nói: “Không phải ngươi… đang thờ… kẻ ác sao…?”

“Nào… thờ cúng chúng ta đi… chúng ta mới là người chết thảm hại nhất…”

“Hờ…hờ…”

Đồng tử Bối Thần Vũ co lại, bây giờ cô ta đã hiểu, đám ‘người’ này là nạn nhân của bọn ác ôn kia!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui