Trên đường trở về Tô Nhất Trần nhìn thấy một cô bé đang đi bộ một mình, bởi vì có chút kỳ quặc nên anh ấy có nhìn lâu một chút.
Đứa trẻ này sống ở quanh đây à, trông mới có sáu bảy tuổi, Tô Nhất Trần tưởng là đứa nhỏ tự chạy ra ngoài chơi nên cũng không quá để ý.
Nghỉ hè, rất nhiều trẻ con ở xung quanh đây sẽ túm tụm lại chơi với nhau, đa phần là mấy đứa trẻ đã đi học tiểu học, mà cũng có cả mấy đứa trẻ chỉ thích chơi một mình nữa.
Anh ấy vừa mới về đến nhà, chợt thấy Túc Bảo chạy ra.
“Ồ, là cậu cả đấy à!”
Túc Bảo bấm ngón tay, tính thử.
Tại sao bé lại tính ra được có một người cực kỳ ghê gớm đã tới đây nhỉ.
“Có chút kỳ quặc, phải tính lại lần nữa mới được.”
Túc Bảo tóm lấy cụ rùa rồi tung lên.
Cụ rùa lập tức xoay vòng vòng tại chỗ… lắc lư lắc lư…
Nó rất bình tĩnh.
Thời xưa người ta dùng mai rùa để bói toán như thế nào?
Là ném rùa đen vào trong lửa, thiêu sống, đợi tắt lửa thì quan sát hình dạng mai rùa bị nứt, dùng thứ đó để bói toán.
Có thể nói mỗi một lần gieo quẻ, đều sẽ có một con rùa đen phải bỏ mạng.
Hiện tại Túc Bảo chỉ tung nó lên mà thôi, không thiêu sống nó, là một con rùa đen thì phải biết hài lòng với những gì mình đang có.
Ừm…
Cụ rùa vươn đầu ra, thuần thục ngậm lấy cọng cỏ ở gần mình nhất, lật người lại.
Túc Bảo nhìn chằm chằm cụ rùa, nhìn hồi lâu.
Tô Nhất Trần ngồi xổm xuống, hỏi: “Sao thế?”
Túc Bảo chỉ vào rùa đen: “Bên trên có nói, có người muốn thi xây mộ với Túc Bảo.”
Tô Nhất Trần: “…”
Chủ đề này vẫn chưa dừng lại hả?
Giây tiếp theo, lại thấy Túc Bảo cất cụ rùa đi, sung sướng chạy về.
Chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai thì kiểu gì cũng sẽ xảy ra thôi, bé con vẫn rất lạc quan, trước thế nào thì giờ vẫn là thế đó.
“Cậu cả mau lên, bà ngoại đang chờ cậu về uống trà chiều đó!”
Tô Nhất Trần: “…”
Ngày mười bốn tháng bảy đang tới gần, sau khi qua Thất Tịch, tháng bảy âm lịch luôn mang đến cho người ta một cảm giác khó tả.
Túc Bảo làm túi ngải cứu tặng cho tất cả mọi người, Tô Nhất Trần là hình thoi, ba là hình vuông, bà ngoại là hình trái tim, đám Hân Hân thì lại là hình ngôi sao.
Còn những người khác, Túc Bảo đã nhờ Tô Nhất Trần gửi qua cho mấy người Tô Việt Phi.