Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Đừng thấy quyển sách này chỉ là một quyển sách mỏng tanh, nếu muốn lật xem hết, có lẽ dùng thời gian ba năm cũng không thể nào lật hết nổi, Kỷ Trường cũng sẽ không rảnh rỗi đi lật xem mỗi ngày.

Còn nữa, hôm nay lúc Tô Tử Tích tiến vào phòng phẫu thuật, số mệnh của cậu vẫn bình thường, nếu không phải Túc Bảo chạy tới hắn cũng không phát hiện ra chuyện này…

Bà lão nghe thấy tiếng của Túc Bảo vang lên ngoài cửa, vội vàng đi ra xem, chỉ thấy Túc Bảo và Tô Tử Du đang đứng ở trước mặt, sau lưng không có người lớn đi cùng.

Khuôn mặt bà ta trở nên rạng rõ, vẫy tay chào hỏi: “Cô nhóc, sao các con lại tới đây, đến đây nào…”

Túc Bảo không muốn để ý tới bà ta, hiện tại bé chỉ muốn cứu anh Tử Tích thôi.

Kỷ Trường lại nói: “Túc Bảo, vào xem một chút đi! Có lẽ Tô Tử Tích xảy ra chuyện ngoài ý muốn có liên quan đến bà ta!”

Hắn nhớ tới dáng vẻ bà lão kia thăm dò liếc nhìn phòng bệnh của Tô Tử Tích ban nãy, cùng với bà ta âm thầm thu thập sinh thần bát tự của người khác khắp nơi.

Lại nhìn cậu bé nằm trên giường bệnh…

Ngón tay Kỷ Trường khẽ nhúc nhích, một tia sáng nối liền cậu bé với quyển sách, quyển sách tự lật trang, nhanh chóng dừng lại ở trang của cậu bé.

Số mệnh vốn phải tận, hiện tại lại tiếp tục.

Kỷ Trường nhanh chóng đưa ra quyết định, nói: “Túc Bảo, lật gối đầu của đứa nhỏ này lên đi, xem thử bên dưới.”

Túc Bảo không nói hai lời xông lên.

Bà lão ngẩn người, cô nhóc này lại tự chạy vào trong ư?

Thấy bé chạy vào, Tô Tử Du cũng tiến vào theo.

Bà lão vui mừng khôn xiết, sung sướng đến độ suýt chút nữa cười ra tiếng.

Đúng là trời giúp mình mà!

Bà ta lập tức đóng cửa lại, sau đó sờ soạng trong túi một hồi, lấy ra một cái bình xịt nho nhỏ.

Cùng lúc đó, Túc Bảo cũng lật gối lên.

Vì không muốn đụng phải cậu bé đang ngủ say, bé còn duỗi tay kéo đầu của cậu bé đó một chút, kết quả sau khi lật gối đầu lên, lập tức nhìn thấy bốn hình nộm làm bằng cỏ ở dưới gối.

“Đây là cái gì?!” Tô Tử Du kinh ngạc.

Kỷ Trường nói: “Quả nhiên là mượn mệnh!”

Túc Bảo cũng ngạc nhiên nói: “Mượn mệnh?”

Mí mắt bà lão không khỏi giật giật.

Đứa nhỏ này, không ngờ lại biết tới “mượn mệnh”.

Ánh mắt bà ta xoay chuyển, cười híp mắt nói: “Hai bạn nhỏ à, các con có muốn ăn kẹo không?”

Cầu phú quý trong hiểm nguy*… Bà lão càng ngày càng liều lĩnh.

(*) ý nói muốn lấy được thành công thì phải trả giá nhiều hơn người bình thường, thậm chí phải gánh chịu nhiều nguy hiểm hơn nữa.

Bị hai nhóc con này phát hiện thì đã sao, bà ta tin rằng mình vẫn có chút bản lĩnh, dưới sự trợ giúp của thuốc mê, bà ta có cách làm cho hai đứa nhóc này quên đi một đoạn ký ức ngắn.

Nhiều thì không dám nói, nhưng ký ức trong vài phút thì bà ta vẫn có thể làm cho hai nhóc quên đi.

Bà lão duỗi tay, chuẩn bị vỗ lên bả vai của Tô Tử Du.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui