Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Cô bé nâng tay lên, Tô Tử Tích lập tức cảm thấy mình đang bay.

Túc Bảo ở bên dưới đột nhiên nhặt lên thứ gì đó, cô bé ném mạnh về phía mặt Tô Tử Tích.

“Đúng rồi, nhớ mang theo não của anh!”

Tô Tử Tích: “???”

Cậu đang bay đó…

Đột nhiên có người nào đó dùng sức vỗ mạnh vào mặt cậu, mạnh đến nỗi vang lên tiếng bốp bốp bốp!

“Anh, anh!”

“Anh trai tỉnh lại đi, em ở đây nè!”

Tô Tử Tích đột nhiên mở mắt.

Thế giới ồn ào náo nhiệt lập tức tràn vào tai cậu, người thân của bệnh nhân đi tới đi lui ở bên ngoài, y tá đứng ở phía xa đang kiểm tra cho người bệnh, cũng không biết đứa nhỏ ở phòng bệnh nào khóc lên…


Tô Tử Tích ngơ ngác nói: “Anh không chết sao?”

Mặt có hơi đau một chút…

Tô Tử Tích vô thức nhếch miệng rồi hít một cái.

Túc Bảo chột dạ nhìn nửa mặt sưng đỏ của cậu, bé nhỏ giọng nói: “Anh, có Túc Bảo ở đây anh chắc chắn không chết được đâu!”

Tô Tử Tích đảo mắt nhìn quanh một vòng, cậu phát hiện mình đang ở phòng bệnh, ngoài cửa sổ hơi mờ tối khiến người ta có cảm giác không biết bây giờ là sáng sớm hay chiều tối.

Cậu mờ mịt hỏi: “Não anh vẫn còn chứ?”

Túc Bảo sờ đầu cậu: “Vẫn còn nha, anh, anh không cảm giác được sao?”

Tô Tử Tích cảm nhận được bàn tay mềm mại ấm áp của Túc Bảo, cảm giác trên đầu cũng quay về, cậu yếu ớt nói: “Cảm giác được, vẫn còn ở đó.”

Túc Bảo an ủi: “Yên tâm, đầu anh vẫn nguyên vẹn.”


Tô Tử Tích vô thức hỏi: “Không dẹp sao?”

Túc Bảo trả lời một cách khẳng định: “Không có dẹp, rất rất tròn, đầu vô cùng tròn.”

Tô Tử Tích: “Vậy thì tốt rồi.”

Mọi người nghe cuộc trò chuyện của họ thì không biết nói gì ngoài bật cười.

Tô Tử Du nói: “Anh hai, nếu đầu anh không ở đây thì sao anh có thể nằm ở đây được, lúc đấy anh phải nằm ở lò hỏa thiêu rồi!”

Bà cụ Tô nghiêm mặt dạy dỗ: “Nói nhăng nói cuội gì thế, đừng có nói gở!”

Túc Bảo lập tức tiếp lời: “Phì phì phì!”

Mỗi lần bà ngoại nói điềm xấu thì phía sau kiểu gì cũng sẽ có phì phì phì.

Quả nhiên lúc cô bé phì phì phì, bà cụ Tô cũng phì phì phì.

Mọi người không khỏi bậy cười, trong lòng đều thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Tô Tử Tích nhìn xung quanh phòng, phát hiện mọi người đều ở đây, ba cậu, bác cả, chú ba, chú tư, chú năm, chú út, còn cả cả dượng của cậu nữa.

Phòng bệnh nho nhỏ có chút chen chúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận