Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Mộc Quy Phàm đứng dựa vào cửa phòng bệnh, ha một tiếng: “Nghe nói lấy được 1kg máu từ đầu của nó, lợi hại.”

Tô Ý Thâm nói: “Không sao, là khối máu tụ quá lâu nên lúc lấy ra mới chảy máu thôi.”

Tô Việt Phi mới từ nước ngoài bay về, bay hơn mấy tháng, lần này trở về nghỉ ngơi một thời gian, biết Tô Tử Tích nằm viện, máy bay vừa hạ cánh anh đã trực tiếp đến đây.

Anh dịu dàng nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, sắp khai giảng rồi, đến lúc đó chú xin nghỉ cho con.”

Tô Lạc nhìn đồng hồ: “Không có gì thì tốt, con về trước để quay phim.”

Tô Nhạc Phi: “Cháu trai lớn của chú muốn ăn gì? Đêm nay chú Năm làm cả một con bò cho con ăn!”

Hàm Hàm không cần làm bài tập nên rất vui vẻ, con nhóc là người đầu tiên hưởng ứng: “Bê thui nguyên con! Chú Năm con muốn ăn bê thui nguyên con!”

Tô Tử Chiến cầm hai quyển bài tập lên: “Nghe nói hai quyển bài tập này Hàm Hàm vẫn chưa làm gì?”

Nụ cười trên mặt Hàm Hàm vụt tắt.

Tô Tử Tích: “…”

Đi một vòng quỷ môn quan, đột nhiên cậu có… cảm giác trái tim nóng lên, cả người ấm áp.

“Con mơ thấy có người nói con viết tên mình. Con ngồi đó viết mãi viết mãi nhưng làm sao cũng không thể viết hết được chữ cuối cùng.” Tô Tử Tích nghẹn ngào: “Vẫn không thể viết hết…”

Thật ra cậu rất sợ, rất rất sợ…

Tô Tử Tích sợ rằng cậu chẳng thể gặp lại Túc Bảo, ba, các anh trai, ông bà nội, các chú và bác trai….

Lúc này cậu mới thấy không nỡ rời xa mọi người, thậm chí quyến luyến cả những hàng cây trong nhà họ Tô, con vẹt ồn ào và Cái Chuông mới đến kia.

Nhìn thấy Tô Tử Tích khóc thảm thiết, Túc Bảo dỗ dành: “Không sao đâu, chẳng phải đã trở lại rồi ư?”

Kỷ Trường đứng bên cạnh bỗng nhiên hỏi: “Người kêu cậu viết tên là ai? Cậu có nhìn rõ ngoại hình của người đó như thế nào không?”

Tô Tử Tích chẳng thể ngờ bên cạnh cậu có một quỷ hồn đang bay lơ lửng!

Đồng tử của cậu co rút lại vì sợ hãi, nhịp tim trên màn hình đột nhiên tăng vọt lên 120.

Máy đo nhịp tim vang lên âm thanh báo động…

Tô Tử Du sửng sốt hỏi: “Tử Tích, em sao thế?”

Thấy quỷ hả?

Y tá nhanh chóng đến kiểm tra màn hình rồi giục mọi người rời đi: “Bệnh nhân vừa mới phẫu thuật nên cần nghỉ ngơi. Mời người nhà ra ngoài!:

Tô Nhất Trần và những người khác gật đầu, nói đôi câu với bà cụ Tô rồi lần lượt rời đi.

Bà cụ Tô và Tô Tử Lâm ở lại bệnh viện túc trực một ngày lẫn đêm, những người khác vẫn đi làm. Cuối cùng, chú Nhiếp, Tô Dĩnh Nhạc đang được nghỉ phép cùng Túc Bảo ở lại bệnh viện để trông Tô Tử Tích.

Tô Dĩnh Nhạc đưa mọi người ra ngoài, trong phòng chỉ còn Túc Bảo và Kỷ Trường.

Túc Bảo giới thiệu: “Anh ơi, đây là sư phụ của em!” . harry potter fanfic

Tô Tử Tích: “…”

Cậu nhớ ra rồi, Túc Bảo từng nói về sư phụ của bé, những lúc Túc Bảo lầm bầm lầu bầu chính là lúc bé đang nói chuyện với sư phụ của bé.

Trên thực tế, Kỷ Trường rất tuấn tú, đôi mắt dài và hẹp, sống mũi cao, gương mặt cực kỳ hoàn mỹ… Đáng tiếc, những ưu điểm này đều không tồn tại trong mắt Tô Tử Tích, cậu chỉ nhìn thấy bốn chữ ‘hắn là quỷ hồn’.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui