Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Bà cụ Tô nói: “Là một thương hiệu quần áo. Các con chuẩn bị đi học nên bà ngoại mua thêm cho các con một ít quần áo mới.”

Một số người giàu có thích đến những cửa hàng sang trọng khác nhau để quẹt thẻ và mua sắm điên cuồng.

Nhưng cũng có nhiều người như bà cụ Tô, không thích đi mua sắm mà thích được phục vụ tận nhà.

Các thương hiệu cao cấp cũng sẽ có danh sách khách hàng riêng, khi có sản phẩm mới ra mắt, họ sẽ liên hệ với khách hàng đầu tiên, sau đó đưa quần áo đến tận nhà để khách hàng lựa chọn.

Ban nãy, giám đốc bán hàng của một thương hiệu nào đó đã gọi điện cho bà cụ Tô, nhờ vậy bà mới nhớ ra cần mua quần áo mới cho đám nhóc nhà mình.

Tô Dĩnh Nhạc mặc bộ quần áo ở nhà, tay cầm một tách cà phê bước ra khỏi phòng ăn, nói: “Lát nữa con sẽ dẫn đám nhóc Túc Bảo đi chơi. Hôm qua Túc Bảo nói muốn đến khu vui chơi.”

Bà Tô gật đầu: “Được.”

Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, nên đi chơi thật vui vẻ.

Túc Bảo vui vẻ chạy lên lầu: “Chị Hân Hân, bà ngoại muốn mua quần áo mới cho chúng ta, cậu ba nói sẽ dẫn chúng ta đi khu vui chơi!?

Hân Hân lập tức ném bài tập về nhà “Hú hú! Chị tới đây!”

Tô Tử Lâm: “Ngồi xuống!”

Hân Hân: “…”

Hân Hân cảm thấy như cô bé phải làm bài tập suốt cả mùa hè, nói: “Con muốn đi chơi! Con muốn đi công viên giải trí, con muốn ngồi tàu lượn siêu tốc!”

Tô Tử Lâm vô tình đáp: “Con chỉ nhớ được 6 âm trong 26 âm tiếng Hán, không thể tính toán phép cộng trừ với các con số từ 1 tới 10. Trong sáu chữ ‘Thiên, Địa, Nhân, Ngươi, Ta, Hắn’ con biết viết chữ nào chưa?”

Hân Hân sắp sửa lên lớp một rồi.

Con nhà người khác thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường, nhưng Hân Hân lại không thuộc được bất cứ bài nào, thay vào đó cô bé tự mình sáng tác ra những bài thơ rất đáng sợ.

Hân Hân đáng thương nói: “Con có thể viết chữ Nhân.”

Tô Tử Lâm: “…”

Hân Hân cảm thấy mình rất lợi hại, cô bé có thể nhận ra các âm a o e yi u trong 26 bính âm và thậm chí còn biết viết chúng!

Cộng và trừ trong phạm vi 10, cô bé nhớ rằng một cộng một bằng 2, hai cộng hai bằng 4, và bốn cộng bốn bằng 8.

Còn ba trăm bài thơ Đường kia, có bài nào cô bé không đọc được đâu?

Tô Tử Lâm nhìn dáng vẻ tự tin của Hân Hân mà tức muốn chết, đi chơi khu vui chơi gì chứ?

Mẹ anh hay anh cả có đến thuyết phục cho Hân Hân đi cũng chẳng ích gì, anh không đồng ý.

Lúc này, ba cái đầu nhỏ từ ngoài cửa thò vào.

Tô Tử Du nhoài người lên cửa, Túc Bảo nhoài người lên vai Tô Tử Du, còn Tiểu Ngũ nhoài người trên đầu Túc Bảo.

Tô Tử Du nói: “Chú hai, chú cho Hân Hân đi nhé.”

Tô Tử Lâm kiên trì nguyên tắc của mình: “Không.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui