Vừa nói xong, không biết tại sao mà mí mắt Tô Nhất Trần bỗng giật giật, anh nhớ lại lời thề son sắt của Vạn Đào: “Tổng giám đốc Tô cứ yên tâm, tiểu thư Túc Bảo ở cạnh ông chủ nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Thế là Tô Nhất Trần ổn định lại tâm trạng, điềm tĩnh cất bước lên lầu trong ánh nhìn chết chóc của mọi người.
Ông cụ Tô xị mặt, chắp tay sau lưng bực bội nói: "Nuôi Túc Bảo lâu như vậy rồi mà vẫn không giành được người!”
Tô Nhạc Phi giơ hai tay đồng ý: "Đúng vậy, đổi lại là con thì nhà họ Mộc kia đừng mơ giành được Túc Bảo, con chỉ cần một tay là có thể xử đẹp bọn họ.”
Tô Lạc đẩy kính, không nói gì.
Thật ra nếu nhà họ Tô không thích Mộc Quy Phàm thì bây giờ đã sai người đi cướp Túc Bảo về rồi, suy cho cùng cũng vì anh đã vượt qua “bài kiểm tra” thứ nhất: Dù mang họ Mộc nhưng không cấu kết làm bậy với nhà họ Mộc ở thủ đô.
Trung với nhân dân, trung với đất nước, có chiến tranh thì lập tức quay về quân đội theo hiệu lệnh… Nhân phẩm qua cửa.
**
Lúc này, Mộc - đã qua test nhân phẩm - Quy Phàm đang ôm Túc Bảo gặp mặt mười tám vị đường chủ và phó tướng dưới quyền.
Sắc mặt anh lành lạnh, không giận tự uy: "Giới thiệu một chút, đây là con gái tôi, Túc Bảo, đại tiểu thư nhà họ Mộc! Sau này lời con bé cũng là lời của tôi, mặc kệ con bé có yêu cầu gì, không cần hỏi nguyên nhân, đáp ứng tất cả.”
“Đồng thời, bảo vệ con bé mọi lúc mọi nơi là quy tắc ưu tiên hàng đầu.”
Mọi người bên dưới đồng thanh: "Dạ!”
Những người này đều là người của Mộc Quy Phàm, chỉ trung thành với một mình anh, do anh gom góp từng chút một khi còn lưu lạc.
Về công, những người này có thể lên chiến trường, về tư, bọn họ có thể giải quyết một số việc chính phủ không tiện nhúng tay.
Những người đang có mặt hiện tại, ai cũng là tai to mặt lớn, có khả năng gánh vác một phương hết.
Trên trán Túc Bảo đang bôi thuốc đỏ, Mộc Quy Phàm chưa từng chăm sóc trẻ con nên động tác khá thô lỗ, bôi cả mảng lớn khiến dáng vẻ của bé trông khá dữ tợn…
Túc Bảo giơ tay sửa lại: "Là tiểu tiểu thư, không phải đại tiểu thư ạ!”
Mặc dù bé không còn là bạn nhỏ ba tuổi nữa nhưng cũng mới bốn tuổi chứ mấy, người lớn mới gọi là đại tiểu thư, bé còn nhỏ nên chỉ là tiểu tiểu thư thôi.
Vẻ mặt nhóc con vô cùng nghiêm túc, chọc vị đường chủ ngồi hàng trước không nhịn được cười phá lên.
Tính anh ta khá nhây, lập tức oang oang trêu ghẹo: “Tiểu tiểu thư lợi hại! Tiểu tiểu thư lên biểu diễn một tiết mục được không nào!”
Mấy đường chủ còn lại thấy sắc mặt Mộc Quy Phàm dịu đi cũng ầm ĩ hùa theo.
Chủ yếu là vì ở cái sơn trang nhà họ Mộc rộng lớn này, tính luôn từ mười năm về trước đến giờ, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy bên cạnh gia chủ xuất hiện người nào mang “giới tính nữ” cả, đến ruồi cái cũng chả có con nào.
Giờ phút này gặp được bé con nho nhỏ mềm như bông, lại còn là con gái ruột của gia chủ, mọi người đều tự phong bản thân là chú của bé con, đáy lòng cứ hân hoan rạo rực.
Túc Bảo nghiêng đầu suy nghĩ: "Cái gì cũng được ạ? Con chưa từng đi mẫu giáo, không biết..."
Mọi người ra sức vỗ tay cổ vũ, không sao không sao, bé con mềm mại như vậy, tùy tiện hát nhảy một bài đã dễ thương muốn xỉu rồi.
Ngay khi mọi người cho rằng Túc Bảo sẽ biểu diễn tiết mục phù hợp với lứa tuổi của mình, chỉ thấy bé nhìn trái nhìn phải, rồi đi tới trước mấy viên gạch dưới mái hiện.
“Hây da!”
Tay vừa bổ xuống, gạch vỡ thành hai.
Tay không chẻ gạch!
Chúng đường chủ, phó tướng: !!!
OMG!
Ý cười bên khóe miệng Mộc Quy Phàm cứng đờ.
Túc Bảo nhìn quanh, sao các chú đều dại ra hết thế nhỉ? Chưa nhìn rõ ư?
Bé lại chọn một viên gạch khác: "Hây da!”
Mọi người: !!!
Mộc Quy Phàm: "..." Con gái anh lợi hại như vậy sao?
Túc Bảo bĩu môi không vui: “Tiết mục biểu diễn của Túc Bảo không hay ạ?” Sao không ai vỗ tay hết vậy?
Mộc Quy Phàm: "Khụ khụ! ”
Đến lúc này, tất cả mọi người mới vội vàng dùng sức vỗ tay rào rào, một vị đường chủ nào đó nói: “Không, không hổ là con gái rượu của gia chủ…”
Cả đám sốc toàn tập.
Tuy bọn họ cũng biết bổ gạch bằng tay không, bởi thứ này chỉ cần luyện tập quanh năm suốt tháng, cường hóa tố chất cơ thể thì hầu như ai cũng làm được.
Thế nhưng mà, Túc Bảo mới bốn tuổi thôi đấy!
"Ôi mẹ ơi, nhóc con đã bắt đầu huấn luyện từ trong bụng mẹ ư?”
"Có ý kiến? Giống của gia chủ đó, tất nhiên là phải vô địch từ khi còn là nòng nọc nhỏ rồi có được không!”
"Khụ khụ! Trước mặt trẻ con bớt ăn nói cợt nhả lại đi!”
Người kia ngay lập tức ngậm miệng.
Túc Bảo nghi hoặc: "Nòng nọc nhỏ là cái gì vậy?”
Trong nháy mắt, bên dưới vang lên từng tràng tiếng ho sù sụ: “Khụ khụ khụ khụ…”
Mộc Quy Phàm híp mắt, dáng vẻ anh vẫn "bình chân như vại" nhưng giọng nói trong trẻo lại không giấu được vẻ ngạo nghễ: "Không tệ, con về luyện thêm một chút, cố gắng sau này dùng tay không bổ đầu kẻ địch.”
Mọi người: "..."
Một cô bé mềm mại đáng yêu như vậy...!Sao lại dạy cách bổ đầu!
Đừng dọa cháu gái cưng của họ chứ!
Sau một phen thao tác thần thánh, Túc Bảo đã thành công chiếm được trái tim của đám đàn ông sắt thép.
Các đường chủ ai nấy đều yêu thích cục bột nhỏ không nỡ buông tay, muốn ôm bé đi tham quan sơn trang nhà họ Mộc.
Mộc Quy Phàm lạnh lùng hỏi: "Đều không có việc gì làm hết à?”
Anh còn chưa ôm con gái đủ đâu, tới lượt bọn họ chắc?
Mọi người đành phải lưu luyến đi làm việc.
Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo, nói: "Đi thôi, nên dẫn con về rồi.
”
Túc Bảo: "Dạ dạ!” Bé muốn ăn cơm bà ngoại nấu!
Mộc Quy Phàm đi về phía chiếc xe việt dã theo thói quen, bỗng nhiên anh sực nhớ tới cái gì đó, nhíu mày nói: "Chúng ta không ngồi chiếc này nữa.
”
Túc Bảo liếc nữ quỷ đã yên vị trên hàng ghế sau: "Vì sao ạ?”
Mộc Quy Phàm thản nhiên nói: "Không sạch sẽ.”
Túc Bảo nửa hiểu nửa không, xe rất sạch sẽ mà, chẳng lẽ ba nói “không sạch sẽ” là đang ám chỉ nữ quỷ kia?
Nhưng mà ba có nhìn thấy quỷ đâu.
Túc Bảo khó hiểu, ghé sát vào tai Mộc Quy Phàm thì thầm: “Ba ơi, ba cũng nhìn thấy dì ôm đầu à?”
Mộc Quy Phàm: Ôm đầu gì?
Anh lần theo tầm mắt Túc Bảo nhìn về phía hàng ghế sau, các cụ thường nói trẻ con có thể nhìn thấy một số thứ không sạch sẽ, chẳng lẽ bé thấy…
Nghĩ tới đây, Mộc Quy Phàm đột nhiên giật mình nhận ra mình đang suy nghĩ cái gì, không khỏi cạn lời.
Anh nghĩ gì vậy? Đang thời đại khoa học, công bằng bình đẳng dân chủ đấy!
"Không." Mộc Quy Phàm nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của Túc Bảo: "Đừng nói bậy.”
Anh lại dẫn Túc Bảo tới gara, chọn một chiếc việt dã màu xanh quân đội rất ít khi dùng, lái về phía nhà họ Tô.
Túc Bảo nằm nhoài bên cửa sổ nhìn ra sau, nữ quỷ ôm đầu đang vận hết tốc lực đuổi theo bọn họ.
"Ồ, có thể đi lại giữa ban ngày ban mặt luôn à, chắc là ác quỷ nhỉ!" Bé lẩm bẩm: "Rốt cuộc là loại quỷ gì nhở?”
**
Nhà họ Tô đợi đến giữa trưa mới nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu xanh quân đội đầy kiêu ngạo xuất hiện, kít một tiếng dừng trước cửa trang viên.
Túc Bảo thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, hét lớn bằng giọng sữa: "Bác Nhiếp ơi, mở cửa cho con với ạ.”
Chú Nhiếp vội vàng mở cửa, mừng rỡ nói: "Tiểu tiểu thư, cuối cùng con cũng về, bà ngoại nhớ con lắm đấy.”
Đột nhiên, ông nhìn trán Túc Bảo, lập tức hoảng hốt.
Đây… Đây, thế này là sao?
Không phải tổng giám đốc Tô đã cam đoan tiểu tiểu thư sẽ không bị tổn thương dù chỉ một sợi tóc à?.