Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm


Ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao mới được người nhà họ Tô thu về ban nãy lúc này lại phóng vù vù về phía Mộc Quy Phàm.
Khóe miệng Mộc Quy Phàm khẽ giật: “Nhóc con, chuyện này không cần phải nói ra đâu.”
Thấy anh thừa nhận, bà cụ Tô tức tới độ muốn đánh người.
Toàn dạy mấy thứ gì không biết!
Bà cụ còn hồ nghi vết thương trên đầu tiểu Túc Bảo chẳng phải do khấu đầu lạy mà có đâu.
Chắc Mộc Quy Phàm dạy Túc Bảo dùng đầu đập vỡ gạch đúng không?!
Bà cụ Tô đánh giá Mộc Quy Phàm một lượt từ đầu đến chân----
‘Tên trùm băng đảng tội phạm’ này quả thực quá cao, thân mình cao lớn rắn rỏi, mái tóc đen hơi xoăn, do đứng ngược chiều ánh sáng nên chỉ nhìn rõ đôi mắt đen mà người khác không sao nhìn thấu được.
Bà cụ Mộc chỉ thấy trái tim cũng mỏi mệt, bà dời mắt đi ---- quá cao, cổ ngước lên quá mỏi.
“Nếu đã đến rồi thì ngồi đi!” bà cụ Tô chỉ tay về phía sofa.
Tô Ý Thâm xoa đầu tiểu Túc Bảo, nói: “ Túc Bảo ngoan, mọi người trò chuyện với ba con một chút, con theo các anh lên lầu chơi được không?”
Tô Tử Du nắm tay Túc Bảo: “Đi nào, anh cho em xem một thứ vô cùng lợi hại!”
Túc Bảo vui vẻ gật đầu nói: “Được ạ!”
Dứt lời cô bé chạy theo Tô Tử Du.
Trong mắt Túc Bảo, ông bà ngoại và các cậu đều rất tốt.
Ba cô cũng tốt.
Cho nên mọi người trò chuyện cùng nhau hoàn toàn không có gì phải lo lắng.
Mộc Quy Phàm dõi mắt nhìn theo Túc Bảo đang chạy lên lầu, còn có con vẹt có thể bay nhưng một mực đòi chạy theo phía sau---- anh cứ như vậy mà bị con gái bỏ rơi à?
Mộc Quy Phàm nhìn một lượt, ông cụ Tô, bà cụ Tô và các anh em Tô Nhất Trần….
Mượn cớ kêu Túc Bảo đi chơi vì muốn thẩm vấn chuyện năm xưa đây mà.
Có thể hiểu được, dù sao Tô Cẩm Ngọc cũng là bảo bối được họ nâng niu trong lòng bàn tay.

Nếu như có tên nhóc nào đó cuỗm Túc Bảo của anh đi, anh còn làm quá hơn thế này..
Mộc Quy Phàm ngồi xuống sofa, môi khẽ cong lên, rõ ràng anh đang ngồi nghiêm chỉnh mà từ anh vẫn toát lên sự ngang ngược.
“Mọi người muốn hỏi gì cứ việc hỏi.”
Anh đã trải qua bao cuộc thẩm vấn rồi, hhông có gì phải sợ hết.
Người nhà họ Tô: “..”
**
Tô Tử Du dẫn Túc Bảo đến phòng của cậu rồi giới thiệu phát minh trong mấy ngày này của cậu.
“Em nhìn cái này đi! ”
Tô Tử Du hứng chí bừng bừng lấy ra một máy quay phim kỹ thuật số HD.
Túc Bảo tò mò xem, Tô Tử Du nói: "Anh đã sửa đổi máy ghi hình này, tăng cường chức năng ‘Tầm nhìn ban đêm hồng ngoại’ chiếu sáng mục tiêu bằng đèn rọi hồng ngoại và thu bức xạ hồng ngoại phản xạ để tạo thành hình ảnh..."
Nếu có quỷ, chưa biết chừng có thể ghi hình được.
Túc Bảo: “Ồ…”
Cục bột nhỏ mù mờ, trên đầu còn dựng lên một nhúm tóc.
Căn bản chẳng hiểu Tô Tử Du nói gì.
Tô Tử Du tiện tay đặt máy quay phim lên bàn, sau đó lấy ra một thứ khác vừa to vừa tròn trông giống như một cái chậu sắt.
Thứ này được bao phủ bởi một mảnh vải, có thể thấy Tô Tử Du rất yêu thích nó.
Túc Bảo tò mò: “Anh ơi, đây là gì?”
Tô Tử Du bỏ dây đai rồi vén tấm vải đen lên, để lộ một chiếc chậu sắt tròn và to.
Quả nhiên là cái chậu sắt.
"Sau khi không ngừng nỗ lực và tính toán, anh phát hiện giữa từ trường và khả năng gặp quỷ có mối quan hệ mật thiết nhất.

Anh mất mấy ngày mới tính ra được công thức gần nhất, đồng thời khắc họa công thức này lên chậu sắt có từ trường."
Tô Tử Du giải thích: "Chiếc chậu sắt này trông rất bình thường, nhưng anh đã đặt hai nam châm NdFeB bên dưới.

Giả sử mật độ bề mặt điện tích từ tính là σ, thì...!phương trình Poisson hai chiều..."
Đầu óc Túc Bảo ong ong: “Anh ơi anh đang nói cái gì đấy?”
Tô Tử Du hơi khựng lại, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nói theo cách thông thường thì, anh thấy quỷ là một vật chất đặc biệt có thể can thiệp vào từ trường.

Từ trường trong chậu sắt của anh luôn có quy luật, nhưng khi quỷ đến gần, nó sẽ thay đổi từ trường …”
"Kim chỉ nam được lắp trong này có dao động từ tính cực nhỏ, nói cách khác kim chỉ nam rất nhạy cảm.

Chỉ cần có ma quỷ ở gần, kim chỉ nam sẽ nhanh chóng quay, cho đến khi xác định được phương hướng nhất định..."
Túc Bảo vẫn trầm mặc.
Suy nghĩ nửa ngày trời, cô bé chật vật hiểu ra: “Anh ơi, vậy cái này chẳng phải la bàn sao?”
Tô Tử Du: “..”
Hóa đá tại chỗ.
Không thể, tuyệt đối không thể!

Sao một món đồ cậu mất mấy ngày mới phát minh ra lại có nguyên mẫu trong thực tế rồi?
Túc Bảo chớp mắt nhìn dáng vẻ chịu cú shock lớn của Tô Tử Du, an ủi: “Anh ơi, anh làm ra la bàn là lợi hại lắm rồi đó!”
Người khác còn không làm được nha!
Tô Tử Du: “…”
Không muốn nghe.
Túc Bảo nói: “Ưm… chậu sắt của anh trai không giống la bàn đâu, trên la bàn in chữ, còn trên chậu sắt của anh toàn khắc công thức nè.”
“Chắc chắn công thức lợi hại hơn chữ rồi!”
Hai mắt Tô Tử Du sáng lấp lánh: “Đúng!”
Kết quả tính toán của công thức là chính xác nhất.
Túc Bảo hồ nghi hỏi: “Anh thiết kế chậu sắt để làm gì thế?”
Không ngờ Tô Tử Du vừa nghe hỏi đã hừ một tiếng, lấy máy tính ra rồi mở một trang web.
"Anh đã lập một trang web và phát biểu hai bài tiểu luận."
“Nhưng mọi người đều cười nhạo anh.”
Từ lúc cậu phát biểu bài luận về vấn đề gặp quỷ, đoạn video này đã được người khác chia sẻ lên weibo.
Vì thế trang web thu hút rất nhiều người tới xem.
Nhưng đám người này chỉ đến xem trò cười hoặc bình luận cái gì mà ‘a a a trẻ con dễ thương thật nha…’
Tô Tử Du vô cùng tức giận!
Cậu một mực muốn chứng minh lý luận gặp quỷ của mình.
Túc Bảo: “À..”
Tô Tử Du nói: “Được! Vậy giờ chúng ta dò thử nhé.”
Cậu cầm chậu sắt rồi bắt đầu đi lại trong phòng.
“Anh thử nghiệm rồi, chỗ này không dò ra được điều gì bất thường, nhà mình không có quỷ đúng không?” Tô Tử Du nở một nụ cười nhẹ nhõm, nói tiếp: “Thiết bị này của anh lợi hại lắm nha, nếu có quỷ nhất định sẽ dò ra được.

Túc Bảo, em đến nghiệm chứng xem có đúng không? ”
Túc Bảo có thể thấy quỷ.
Chậu sắt của cậu không có gì bất thường.

Vì vậy, công thức mà mấy ngày qua cậu hết lòng hết sức tính toán là chính xác.
Túc Bảo nhìn ra cửa sổ.
Lúc này một nữ quỷ không đầu đang bay ở đó, tay ôm cái đầu của chính mình, mắt nhìn Tô Tử Du hau háu.
Bỗng phát hiện ra kim chỉ nam trong chậu sắt quay cực nhanh, Tô Tử Du ồ lên một tiếng.
Cậu kiểm tra thử: “Không có mà… kỳ thật.

Chỗ nào xảy ra lỗi nhỉ….”
Sao em gái mình vừa về đến nhà chậu sắt lại có phản ứng thế này------
Lẽ nào từ trường trên người em ấy khác người thường ư?
Tô Tử Du lập tức cầm chậu sắt đi về phía Túc Bảo, chỉ thấy kim chỉ nam lại dừng quay.
“Kỳ lạ, hỏng rồi ư?”
Túc Bảo rối rắm: “Anh ơi, hay là bỏ đi…”
Tô Tử Du không ngừng điều chỉnh hướng đi dựa theo hướng chỉ của kim chỉ nam, cuối cùng cậu đi về phía cửa sổ….
Đầu óc cậu đang chìm đắm trong việc nghiệm chứng kết quả và phép tính, hoàn toàn không ý thức được chậu sắt của mình dùng để tìm cái gì.
Cậu hỏi: “Không được, không thể từ bỏ được.

Bước cuối cùng sau khi tính toán công thức chính là nghiệm chứng… A! kim chỉ nam dừng rồi nè!”
Kim chỉ nam chỉ về một hướng.
“Hướng này là….”
Tô Tử Du ngẩng đầu, nụ cười trên môi như đông cứng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận