Tô Dĩnh Nhạc cong môi hỏi: “Có đói không con?”
Túc Bảo gật mạnh đầu: “Có có!”
Sau đó bé trèo lên ghế rồi ngồi xuống, khoanh hai tay nhỏ trên bàn.
Bé giơ tay nói: “Cậu Ba, con muốn ăn bánh bao sữa chiên!”
Ngửi được mùi thơm, cô bé con đã hoàn toàn tỉnh táo.
Đáy mắt Tô Dĩnh Nhạc như lấp lánh ánh sao, anh đã sớm biết cô bé con sẽ ăn món này.
Bánh bao sữa được chiên trên chảo, có màu vàng nâu, bên ngoài giòn rụm, khi cắn bánh sẽ thấy nhân bánh hấp màu trắng sữa, mềm ngọt bên trong.
Quệt thêm ít phô mai, Túc Bảo có thể ăn ba cái bánh bao một lúc.
Bà cụ Tô nói: “Ăn từ từ thôi con. Lát nữa sẽ có người mang quần áo đến, chúng ta chọn vài bộ. Ngày kia các con sẽ bắt đầu đi học, phải bắt đầu…”
Bà muốn nói phải bắt đầu giờ giấc sinh hoạt đều đặn, đi ngủ sớm và dậy sớm.
Nhưng nghĩ lại, hình như ngày nào Túc Bảo cũng tuân thủ giờ giấc sinh hoạt đều đặn, hiếm khi bé ngủ nướng.
Túc Bảo đang ăn, nói: “Phải bắt đầu cái gì ạ?”
Bà cụ Tô nói: “Đã đến lúc bắt đầu ăn bữa sáng ở trường rồi.”
Hai mắt Túc Bảo sáng lên: “Được ạ~”
Bà cụ Tô: “…”
Buồn quá, bữa sáng bà làm chưa đủ ngon sao?
Cửa thư phòng tầng hai mở ra, Tô Nhất Trần đi xuống lầu, nhìn thấy Túc Bảo, anh nói: “Túc Bảo, hôm nay con dậy sớm vậy?”
Túc Bảo uống nửa cốc sữa đậu nành, nói: “A ~ dạ, ngủ sớm và dậy sớm ạ!”
Tô Nhất Trần liếc nhìn Tiểu Ngũ trên đầu bé, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Ngũ, xuống đi.”
Tiểu Ngũ nghiêng đầu nhìn Cái Chuông đang ở tư thế mai phục phía sau Tô Nhất Trần, lập tức nói: “Không đấy!”
Mọi người: “…”
Thành tinh thật rồi, thành tinh thật rồi!
Lúc Túc Bảo sắp ăn sáng xong, Tô Nhạc Phi và Tô Tử Lâm vừa mới dậy.
Tối hôm qua Tô Nhạc Phi phải đến công trường giám sát.
Tô Tử Lâm thì đêm qua phải đến bệnh viện chăm sóc Tô Tử Tích, vừa mới về nhà không được bao lâu, tắm rửa xong mới xuống lầu.
Tô Ý Thâm tối qua có ca cấp cứu nên cũng dậy khá muộn.
Tám anh em đã tụ họp đủ năm người.
“Cậu cả, cậu không đến công ty sao? “Túc Bảo hỏi.
Tô Nhất Trần ngồi ở trên sô pha xử lý công việc, hai chân xếp chồng lên nhau, anh mặt tây trang đen toàn thân lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm túc.
“Tối nay phải đi công tác.” Tô Nhất Trần nói:” Cho nên buổi sáng không đến công ty.”
Túc Bảo nghiêng đầu, Tiểu Ngũ trên đầu cũng nghiêng đầu theo, hai bé đáng yêu tò mò nhìn Tô Nhất Trần.