Lúc quản lý sản phẩm của DR kéo hai cái rương lớn vào cửa, vừa đúng lúc nhìn thấy Tô Nhất Trần ra khỏi cửa.
Trên mặt anh vẫn còn lại vẻ cưng chiều ấm áp đối lập hoàn toàn với khí chất cấm dục lạnh lùng cao ngạo.
Liếc mắt một cái, quản lý sản phẩm của DR sợ ngây người!
Đây là người đứng đầu nhà họ Tô, tổng giám đốc bá đạo của tập đoàn Tô thị, Tô Nhất Trần!
Bình thường cũng chỉ thỉnh thoảng mới có thể thấy thoáng qua ở trên tin tức tài chính kinh tế, không ngờ nhìn thấy người thật còn đẹp trai hơn trên TV rất nhiều…
Quản lý sản phẩm mê mẩn, nhất thời ngây ngẩn cả người, thất thần……
Tô Nhất Trần lạnh lùng nhìn cô ta một cái, đi né sang một bên.
Phía sau là giọng sữa đáng yêu của bé con Túc Bảo: “Bye bye cậu cả!
Tô Nhất Trần quay đầu lại, vẫy vẫy tay, lúc này mới lên xe đi.
Quản lý sản phẩm của DR lúc này mới hoàn hồn, nhất thời ảo não không thôi!
Vừa rồi Tô tổng giám đốc đi qua cạnh cô ta, khoảng cách gần như vậy, cơ hội tốt biết bao!
Vậy mà cô ta lại phân tâm, hoàn toàn không nghĩ tới việc tiện tay dán bùa lên.
Bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau không biết khi nào mới có thể gặp mặt ở khoảng cách gần như vậy…
Quản lý sản phẩm của DR hối hận đến mức âm thầm hộc máu, chỉ có thể cố gắng giữ vững tinh thần, nhìn về Túc Bảo đang đứng ở cửa, cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười nói: “Xin chào, là Tô tiểu tiểu thư sao? Tôi là quản lý sản phẩm của DR, tên tôi là Mã Lâm Camille và rất vui được phục vụ.”
Túc Bảo: “…”
Bé quan sát Mã Lâm Camille một chút, tên của người này kỳ cục thiệt đó!
Không giống tên người Trung Quốc chút nào.
Chẳng lẽ cô ta tên là Mã Lâm, còn kẹt hạt gạo phía sau ý là kẹt thật đó hả?
Cô ta không sao chứ. Cần giúp đỡ không?
Túc Bảo cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng hỏi: “Sao cô lại bị kẹt hạt gạo vậy? Hạt gạo kẹt ở đâu? Kẹt trong mũi sao?”
Tiểu Ngũ nói tiếp: “Hạt gạo trong mũi! Cẩn thận cô ta sẽ phóng rỉ mũi ra tấn công chúng ta đấy!”
Sắc mặt Mã Lâm Camille cứng đờ…
Nhóc con nhà họ Tô này, thật không lễ phép!
Nghe nói là được đón từ nông thôn về, quả nhiên là như thế – ngay cả cái tên ngoại quốc Camille cũng không biết đọc như thế nào.
Khí chất của tiểu thư hào môn được ăn sâu vào xương tủy nhưng Tô tiểu tiểu thư này hoàn toàn không có thứ đó…
Mã Lâm Camille che giấu tâm tư rất tốt, vừa cười vừa giải thích: “Không phải như vậy, Camille là tên tiếng Anh của tôi…”
Túc Bảo hiểu được.
Giống như tên quỷ nước ngoài giả bị bắt lần trước vậy?
Không thích tên tổ tiên đặt cho, chỉ thích tên nước ngoài.
Bà cụ Tô đi ra, đầu tiên là nói với Túc Bảo: “Túc Bảo, không được làm như vậy đâu, làm thế không lễ phép”.